Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 257: Tình mẹ trong lao lý 6
Cập nhật lúc: 2024-10-27 08:56:31
Lượt xem: 8
Nhưng trên thực tế, Taylor cũng không hung ác như trong tưởng tượng của mọi người, ở chung với cô ấy cũng không khó. Sinh hoạt mỗi ngày của cô ấy đều có quy luật, ngoại trừ sáng sớm rửa mặt rồi lại ngẩn người nhìn vách tường bên ngoài, thời gian còn lại cũng không nói lời nào, lúc hóng gió cũng yên tĩnh đứng một chỗ, ngoại trừ căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô ấy, ví dụ, đồ của cô ấy nhất định sẽ đặt ở một nơi, không thể tùy ý làm lộn xộn đồ của cô ấy, cô ấy đặc biệt thích một tập tranh, người khác liếc mắt nhìn nhiều một cái cũng là có tội. Thời gian còn lại cô ấy vô cùng yên tĩnh, thậm chí mang theo một trạng thái thờ ơ lạnh nhạt, giống như mọi việc đều không liên quan tới cô ấy, thậm chí mang theo một loại trạng thái thờ ơ lạnh nhạt.
Sau bốn tháng chuyển ngục giam, Quý Nguyệt lại tới thăm cô lần nữa. Sau sự việc gần một năm trước, Bách Hợp lại gặp con bé, bộ dạng con bé không thanh thuần giống lần thứ nhất gặp mặt, hiện tại, phía Bắc nước ngoài đang là mùa đông, bắt đầu có tuyết, trong ngục giam cũng không giống đô thị phồn hoa, khắp nơi đều đặt thiết bị sưởi ấm. Con bé mặc quần áo thật dày, trên đôi giày còn mang theo tuyết, ập vào mặt là mùi nước hoa hòa cùng không khí lạnh lẽo, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bách Hợp, lại không lãnh đạm uy h.i.ế.p Bách Hợp như trước, bộ dạng con bé không giả bộ qua loa như lần trước.
“Con tới là vì giáo viên trong trường yêu cầu con tới, không có nghĩa là con thật sự muốn tới thăm mẹ.” Vì Quý Nguyệt không chuyển trường học, thành tích của con bé cũng không tốt, hơn nữa bởi vì con bé lớn tuổi, không được hưởng thụ phúc lợi vị thành niên, cho nên cũng không có gia đình nào muốn nuôi dưỡng hay trợ giúp con bé, mộng tưởng muốn thi đại học của con bé cũng chỉ là giấc mộng mà thôi. Con bé không có tiền mua tư liệu học tập, tới nay đã trôi qua hơn một năm, con bé chỉ còn không cam lòng mà thôi. Giáo viên ở trường cho rằng có lẽ con bé cần phải có người dạy bảo nó. Người nước ngoài cho rằng cha mẹ là giáo viên đầu tiên của con trẻ, cho nên yêu cầu mỗi cuối tuần con bé đều phải vào trong ngục giam thăm mẹ nó một giờ, lại con bé hiểu thêm nhiều đạo lý.
Lý do lừa bịp người vừa nói ra khỏi miệng, không chỉ vẻ mặt Quý Nguyệt không tình nguyện, mà ngay cả Bách Hợp cũng suýt nữa mắng chửi người: “Ai quy định mỗi cuối tuần chúng ta nhất định phải ở chung một giờ chứ?”
Khoảng thời gian này, cô thà đi luyện võ công nhiều hơn một chút, sức lực ở đâu mà rảnh rỗi đối phó với Quý Nguyệt? Hiển nhiên việc trước kia cô đánh Elyse gãy sống mũi đã truyền khắp ngục giam, bởi vậy nghe thấy câu hỏi về thời gian kia của Bách Hợp, cai ngục vô ý thức lui về sau một bước, cẩn thận nói: “Là yêu cầu từ giáo viên của cô Quý, trưởng ngục giam cũng đã nhận lời rồi, tôi nghĩ cô đừng nên hỏi tôi, có lẽ nên hỏi cô Quý thì hơn.”
Mặt Bách Hợp đen lại hơn nửa, liếc nhìn Quý Nguyệt, thấy vẻ mặt không tình nguyện của con bé, dứt khoát mở tay ra, nói: “Con xem, hiện giờ hai người chúng ta đã khó chịu với nhau đến mức này, cũng nhìn không vừa mắt nhau. Con cũng không cần tới, mẹ cũng không muốn phải gặp con nữa. Mọi người ai cũng không cần lãng phí thời gian, như vậy không phải tốt sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-257-tinh-me-trong-lao-ly-6.html.]
Quý Nguyệt nghe nói như thế, tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, đứng bật dậy, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, căm hận nói: “Mẹ biết rõ cả đời này của con về sau đã bị hủy, cuối cùng con không xin được học bổng, sao mẹ có thể nói như vậy chứ?”
Ở nước ngoài rất xem trọng lời hứa, sau này Quý Nguyệt không chỉ xin lên đại học cùng với học bổng các loại, mấy phương diện này đều do giáo viên chuyên môn hạ lời phê, càng quan trọng hơn, những cái này có thể ảnh hưởng đến công tác ngoài xã hội của con bé, lúc này Bách Hợp lại dễ dàng nói rằng về sau con bé không cần đến. Tuy trong lòng Quý Nguyệt cũng không muốn gặp người mẹ này, có thể thấy được về sau mẹ sẽ bỏ mặc mình, hận ý trong lòng không tự chủ được dâng lên, nghĩ tới tình cảnh một năm trước đòi tiền bị mẹ từ chối, khuôn mặt Quý Nguyệt đỏ lên, cắn răng:
“Cùng lắm những lần sau chúng ta không cần nói chuyện với nhau, dù sao việc này liên quan đến việc học của con, sau này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn cả đời con, không thể bị phá hỏng.” Con bé cắn răng, dáng vẻ kiên trì, Bách Hợp lạnh lùng cười, cũng không nói chuyện. Cô không phải người mẹ thật sự của Quý Nguyệt, không sinh ra cảm tình gì với con bé, hơn nữa nguyên chủ bị Quý Nguyệt tổn thương sâu sắc, bởi vậy cho dù tình thương của mẹ dành cho con bé có nhiều bao nhiêu, vài chục năm ngồi tù cũng bị mài không còn mấy nữa, lúc này cũng không ý yêu thương gì nữa, Quý Nguyệt ở trước mặt cô giống như người xa lạ, sẽ không lo lắng cho tương lai của con bé, tự nhiên cũng không vì lời nói lạnh nhạt của con bé mà sốt ruột.
Hai người cứ như vậy ngồi đủ một giờ, Bách Hợp nhắm mắt lại ngồi sau song sắt, một giờ vận nội lực, thời gian trôi qua, Quý Nguyệt gần như không muốn ở lại thêm một khắc, đứng lên, cũng không quay đầu lại rời đi, cô cũng quay đầu trở về phòng giam.
Lúc này thời gian tự do đã sớm qua, các nữ tù đã bị đuổi về phòng giam, bên ngoài yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng bước chân tuần tra của một nhóm cai ngục. Bách Hợp đeo còng chân còng tay bị người ta đưa về phòng giam, Taylor vẫn phát ngốc với vách tường, thấy Bách Hợp trở về, gương mặt không cảm xúc trước đây của cô ấy, lúc này vậy mà quay đầu lại nhìn cô một cái, có chút buồn bực, nói khẽ: