Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 255.1

Cập nhật lúc: 2024-10-27 08:55:32
Lượt xem: 10

“Cút! Tao không cần phải chăm sóc mày, sau khi mày tròn mười tám thì về sau tao không cần chăm lo cho mày nữa, tao không cần phải nuôi mày nữa, thậm chí có thể tống mày ra khỏi nhà!” Khi Quý Nguyệt tròn mười tám tuổi, về sau có đuổi con bé ra khỏi nhà cũng không tính là tội vứt bỏ, huống chi nguyên chủ không đuổi con bé, ngược lại vẫn đối tốt với con bé. Bách Hợp cũng lộ ra thần sắc chán ghét: “Huống chi, tao không cần biết lý do của mày là gì, mày không hiểu sao? Mày vào tù đi, mỗi tháng tao có thể qua thăm mày một lần, cam đoan không đòi tiền mày!”

Đâm c.h.ế.t người cũng không phải mình, hiện tại thân thể này thay con bé chịu tội, Quý Bách Hợp là vì Quý Nguyệt đ.â.m c.h.ế.t người mới ngồi tù. Vào trong miệng Quý Nguyệt lại trở thành việc cô ấy ngồi tù giống như một điều đáng sỉ nhục, cũng vì vậy mà Quý Nguyệt phải chịu thua thiệt, điều này thật sự khiến Bách Hợp không biết nên khóc hay cười: “Mày đừng quên, đ.â.m c.h.ế.t người chính là mày, tao đang thay ai chịu khổ?”

Trước kia Bạch Hợp không dám nói như vậy, lúc này Bách Hợp nói ra, sắc mặt Quý Nguyệt lập tức trắng bệch, dường như con bé rất sợ bị người khác nghe thấy, cuống quít muốn đứng dậy che miệng Bách Hợp lại: “Mẹ, con xin mẹ đừng nói nữa!”.

Tiền đồ rộng lớn của mình, về sau còn muốn lên đại học, con bé không thể vì chuyện này mà đánh mất cả đời mình. Quý Nguyệt kinh hãi, nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý tới sự khác thường của mình, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại oán hận nhìn Bách Hợp chằm chằm: “Mẹ, mẹ nói như vậy là có ý gì? Không phải bây giờ mẹ hối hận đấy chứ? Mẹ đừng quên, con là con gái của mẹ, nếu con xảy ra chuyện gì, về sau ai nuôi mẹ chứ?”

Biểu hiện vừa rồi của Bách Hợp khiến Quý Nguyệt hiểu ra rằng giờ con bé có van xin mẹ mình cũng vô dụng, dứt khoát uy h.i.ế.p Bách Hợp: “Con lên đại học, sau này có thể tìm được một công việc rất tốt, đến lúc đó có thể chăm sóc mẹ đến già, chẳng lẽ mẹ không muốn sao?”

Sao Bách Hợp có thể tin vào loại chuyện giả dối này của con bé, Quý Bách Hợp trước kia vì Quý Nguyệt mà trả giá hết thảy nhưng sau này cũng đâu được hưởng thụ sự chăm sóc của con bé chứ, bản thân hiện tại hung ác với con bé, trong lòng nó chỉ sợ đang hận muốn mình c.h.ế.t đi, sao có thể nghe theo mà nuôi mình tới già?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-255-1.html.]

“Loại may mắn này mẹ không dám hưởng, về sau không được tới đòi tiền lương của mẹ. Tiện thể, tháng sau con nhất định phải mang tới cho mẹ chút tiền, sinh hoạt của mẹ ở chỗ này không tốt, nếu không, mẹ sẽ nói ra việc con chính là người đ.â.m c.h.ế.t người, con lại hãm hãi mẹ chịu bản án vào tù này đấy.” Kì thật, Bách Hợp cũng không cần tiền của Quý Nguyệt, cô cũng hiểu tính Quý Nguyệt, căn bản không có khả năng mang tiền tới cho cô. Nhưng, mấy lời vừa rồi của Quý Nguyệt khiến cô buồn nôn một hồi, lúc này cô cũng chỉ cố ý đáp trả lại mấy lời buồn nôn ấy cho con bé mà thôi. Quả nhiên vừa mới nói xong, chỉ thấy vẻ mặt Quý Nguyệt như gặp quỷ, cuống quít đứng dậy, cũng không đồng ý đưa tiền cho cô hay không, chỉ nói đã đến giờ rồi, nhanh chóng xoay người chạy, không còn bắt cô đưa tiền chuyển trường hay mua sách.

Nhìn bóng lưng rời đi của con bé, ánh mắt Bách Hợp híp lại, càng thêm lãnh đạm.

Một tháng tiếp theo Quý Nguyệt không tới thăm cô, ngày 15 không còn nghe thấy mình có khách tới thăm nữa, Bách Hợp cũng không thất vọng. Nếu như Quý Nguyệt cho rằng không thèm tới thăm chính là cách hành hạ cô của con bé, con bé thật sự đã tính sai rồi. Quý Nguyệt không xuất hiện, đối với Bách Hợp mà nói quả thưc chả sao cả.

Tám tháng luyện Cửu Dương Chân Kinh, nội lực trong người Bách Hợp đã tăng lên chút ít, không phải lo lắng chờ đợi như trước kia. Mỗi ngày, cô trải qua nhịp sống đơn điệu trong ngục giam, nhưng đối với cô mà nói, ngay cả lúc trước một mình luyện công khổ sở cũng có thể nhịn được, cuộc sống nhàm chán thế này không có gì không tốt, duy nhất một điều khiến cô cảnh giác chính là ánh mắt oán hận tràn đầy ác ý đến từ người cùng ngục giam Elyse kia.

Khoảng thời gian tự do hoạt động, Bách Hợp rõ ràng cảm giác có chút không đúng, không khí vô cùng khẩn trương hơn nữa trong ngục giam dường như chia làm vài bè phái, phái thứ nhất gồm người da đen và người da trắng căm thù lẫn nhau, phái thứ hai là các nhóm nhỏ giữ khoảng cách với đối phương một chút. Tuy trước đây những người này vốn không phải bạn, thế nhưng hôm nay đặc biệt kỳ quái, nhất là ánh mắt mọi người đều rơi lên người Bách Hợp, không hề mang theo ý tốt. Cả người Bách Hợp cảnh giác, bắt đầu bình tĩnh lại, đến khi cai ngục giục mấy cô ấy chạy về ngục giam, bạo động đột nhiên phát sinh.

Một đám nữ tù nhân da đen như đã hẹn trước, đánh về phía Bách Hợp, rất nhiều người bắt đầu dốc sức liều mạng hò hét cố gắng lên, một nữ tù da trắng kích động nhảy dựng lên, xông về phía Bách Hợp, nói:

“Này! Con nhóc đáng thương, đồng ý gia nhập với bọn tao bên này, làm nô lệ của tao, tao sẽ giúp mày!” Một đám người oang oang cười to, mà ngay cả mấy nữ cảnh sát cũng làm như không thấy tình cảnh bên này, quay đầu đi.

Loading...