Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 226.1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:23:00
Lượt xem: 9
Thời gian nửa học kì trôi qua, hành vi phản kháng mạnh mẽ của Bách Hợp lúc trước khiến cho học sinh trong lớp đều không dám đối đãi với cô giống như trước đây, ngược lại lại nảy sinh tâm thái không thân với cô, cũng chính vì như vậy, Bách Hợp cũng bớt đi rất nhiều phiền toái. Bài kiểm tra giữa kì một năm hai cao trung vừa trôi qua, tuy cô không nằm trong top 10 người cùng khối, nhưng nỗ lực trong nửa năm vẫn có kết quả, cô xếp thứ 50 trong toàn khối, thành tích trong lớp xếp trước thứ 20.
Với thành tích như vậy khiến cho ánh mắt giáo viên chủ nhiệm khi nhìn cô không còn chán ghét như lúc trước, hiếm thấy trước kì nghỉ định kỳ lại tươi cười với cô.
Cả kỳ nghỉ đông Bách Hợp đều trôi qua trong bận rộn, đạo thuật cùng với võ công đều đạt được một mức nhất định, càng quan trọng hơn là cô nhớ ra trong cổ thuật có một loại thuật pháp có thể khiến cho thần hồn con người trở nên mạnh mẽ, cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng lúc này cô chỉ có thể đem ngựa c.h.ế.t coi như ngựa sống mà cứu chữa. Lúc đầu kẻ xuyên qua kia có thể dễ dàng chiếm cứ thân thể của Phong Lệ Dương, một mặt bởi vì hắn là tu tiên giả, linh hồn vốn mạnh mẽ hơn người bình thường, tương tự một mặt khác bản thân Phong Lệ Dương cũng là kẻ ngốc, sức chống cự của linh hồn cũng không cao. Sau khi Bách Hợp có chút đạo thuật, hàng ngày đều vẽ bùa lên cơ thể của Phong Lệ Dương. Mặc dù không biết hiệu quả được bao nhiêu, nhưng cô mỗi ngày đều vẫn sẽ thử, cũng sẽ thường cho Phong Lệ Dương ăn chút trùng tử cô nuôi được.
Cũng may người bình thường có lẽ sẽ không ăn những thứ này, nhưng Phong Lệ Dương dốt nát vô tri lại làm theo lời cô nói, dù sao đến tận trước kì hai lớp 11 bắt đầu, Phong Lệ Dương cũng chưa có dấu hiệu bị người xuyên qua.
Trước lúc vào học, Bách Hợp lại thu gom một nhóm trùng tử dùng m.á.u tươi của mình nuôi dưỡng. Bởi vì thân thể hiện tại của cô vừa luyện võ vừa luyện đạo thuật, cho nên loại cổ cho ăn m.á.u bây giờ tốt hơn loại cổ được nuôi từ m.á.u bình thường. Một nhóm cổ trùng lúc trước xem chừng cũng sắp trưởng thành, Bách Hợp lại đậy nắp lên, tùy ý để mấy con trùng tử cuối cùng tự cắn nuốt lẫn nhau, lần nữa lại vẽ thêm mấy phù chỉ lên người của Phong Lệ Dương.
Một kì học mới lại bắt đầu, mọi người tốp năm tốp ba đi vào lớp học. Khi Bách Hợp tiến vào, nhiều người trong lớp suýt chút nữa không nhận ra cô. Mái tóc dài được cô buộc gọn lại, bởi vì cuộc sống trong nửa năm này không khổ cực giống như trước đây, cho nên sắc mặt của cô xem chừng dễ nhìn hơn rất nhiều, làn da được nuôi dưỡng trở về màu trắng nõn mà thiếu nữ vốn có, tóc mái vừa dày vừa dài lúc trước cũng bị cô vén lên, để lộ ra cái trán đầy đặn. Nhiều học sinh trong lớp lúc này mới phát hiện ra cái đứa cùng lớp trước đây luôn cúi thấp đầu, đến mặt cũng không nhận ra, kỳ thực dáng dấp cũng không có thô bỉ như trong tưởng tượng của mọi người. Dáng vẻ của cô mặc dù vẫn còn mang theo chút ngây ngô của thiếu nữ, nhưng đồng phục cấp 3 lại khiến cho cô có chút ý vị không giống với những người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-226-1.html.]
Trong đám con gái còn chưa thoát hết vẻ ngây thơ, trên người Bách Hợp lại phảng phất có một loại ổn trọng cùng với bình tĩnh mà thiếu niên không có. Lúc cô nhìn người khác, khóe mắt sẽ nhếch lên, lại giống như mang theo vẻ quyến rũ. Gương mặt có chút lãnh đạm kết hợp cùng với quyến rũ này, mặc dù đám học sinh nam trong lớp không biết loại cảm giác không thể nói nên lời này là gì, nhưng điều đó cũng không cản trở việc thái độ của họ đối với Bách Hợp thay đổi nhanh chóng.
Trong lúc nhất thời bởi vì sự thay đổi quá lớn của Bách Hợp, cũng có lẽ bởi vì đám học sinh trong lớp mới bắt đầu nhập học còn cảm thấy mới mẻ, nên bắt đầu hai ngày trước cũng không ai tìm Bách Hợp gây phiền toái, mãi cho đến nửa tháng sau.
Vừa mới vào học được mười mấy ngày, trường học lại muốn tổ chức du xuân. Bởi vì học sinh trong lớp cô giáo Hoàng gần như đa phần đều là hạng người không giàu cũng quý, nên chuyến du xuân lần này hiển nhiên không giống với mấy lớp thường kia chỉ đi loanh quanh trong công viên mà thôi. Học sinh trong lớp sau khi bàn bạc, Nguyên Nhã Lan lại bỏ ra năm vạn, mời mọi người trong lớp đi chơi suối nước nóng nổi tiếng ở một khu nghỉ dưỡng vùng ngoại ô trong ba ngày hai đêm.
Khu suối nước nóng này nguyên bản là một mảnh núi hoang, từ mấy năm trước sau khi có người ở bên kia đào được ôn tuyền, vùng đất này lập tức liền bị người ta náo loạn cả lên. Sau có mấy vị phú thương cùng giới quyền quý trong kinh đô mạnh mẽ liên thủ mua lại, xây dựng lên thành một khu nghỉ dưỡng, lệ phí thu vô cùng đắt. Cho dù gia cảnh có giàu có, cũng chưa chắc có thể ở bên trong được mấy ngày. Bởi vì điều kiện tốt, dịch vụ lại tiện lợi, nên thường một vé khó cầu, đi đến nơi đó hầu như đều là quan lớn cùng quý nhân, nhiều người nghe thấy có thể được đến đó du lịch, đều không khỏi có chút hăng hái.
“Xin lỗi cô. Em không thể đi được.” Khi mọi người đang thảo luận sôi nổi về chuyến đi đến khu suối nước nóng, Bách Hợp lại nhớ đến Phong Lệ Dương, nói một câu với cô giáo Hoàng đang đăng ký sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Tiếng nói của cô vừa dứt, có một vài bạn nữ không ưa cô liền nở nụ cười lạnh, nhưng đồng dạng lúc này một vài bạn nam bởi vì ngoại hình thay đổi của Bách Hợp, cũng thay đổi ấn tượng đối với cô lại có chút sốt ruột: “Đi đi Phong Bách Hợp, bình thường nơi đó dù có tiền cũng không đi được, hiện tại hiếm khi được Nhã Lan mời, liền đi chơi đi. Nghe nói phía bên kia có cậu của Nhã Lan, nên chuyến đi này chúng ta mới có thể được đi ké đó.”
Khu nghỉ dưỡng kia bình thường không mở cửa cho người ngoài, hiếm khi có được cơ hội như vậy, học sinh trong lớp đều vô cùng kích động, hiển nhiên đối với thái độ không biết tốt xấu của Bách Hợp, trong lòng có chút coi thường. Lúc có vài người định mở miệng châm chọc, Bách Hợp chỉ cười cười: “Thưa cô, trong nhà em còn có một người anh trai, em phải chăm sóc anh ấy, không thể đi đâu được, cũng không phải là em không muốn giữ thể diện cho Nguyên Nhã Lan.”
Chương trướcChương tiếp