Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 222: Nam nhân dị giới xuyên qua (1)

Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:19:27
Lượt xem: 7

Lần này ngẫu nhiên giải quyết được nhiệm vụ này, bởi vì chịu ảnh hưởng của thuốc nên Bách Hợp cũng không thể sinh đứa nhỏ ra, Mục Kiêu vẫn là cái bộ dạng âm u, tính tình thất thường. Nhưng tốt xấu gì cô cũng ngồi vững vị trí phu nhân nhà họ Mục, mà nhà họ Tần cũng không có vì vậy bị liên lụy.

Trong không gian, Lý Duyên Tỷ trước nay luôn biểu hiện lạnh nhạt, lúc này trong mắt lại có chút thần sắc khiến người ta nhìn không thấu, lúc thấy Bách Hợp cũng chỉ khẽ gật đầu, chuyến nhiệm vụ này cũng không cần anh phải nói nhiều, Bách Hợp biết mình đã hoàn thành.

“Nguyên chủ hết sức hài lòng, muốn tặng cho cô một điểm, cô muốn thêm hai điểm giá trị thuộc tính này vào đâu?” Nguyên chủ là người nhát gan nhu nhược, Bách Hợp không ngờ cô ấy lại tặng cho mình thêm một điểm, nhưng cô cũng chỉ hơi khựng lại một chút, liền không chút do dự thêm hai điểm này vào mặt tinh thần. Cô phát hiện ra càng là những nhiệm vụ về sau, mặc dù giá trị võ lực vô cùng hữu dụng, nhưng tinh thần đồng dạng cũng giống như vậy, tinh thần lực quá thấp thì trong lúc làm nhiệm vụ càng dễ dàng bị nguyên chủ ảnh hưởng.

Đặc biệt là khi độ khó của nhiệm vụ ngày một tăng, dường như căm hận trong lòng nguyên chủ ngày càng lớn, đương nhiên ảnh hưởng tới cô cũng càng nhiều.

Giới tính: Nữ (có thể biến đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí Lực: 65 ( max 100 điểm)

Dung mạo: 66 (max 100 điểm)

Thể Lực: 62 (max 100 điểm)

Vũ lực: 33 (max 100 điểm)

Tinh thần: 25 (max 100 điểm)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-222-nam-nhan-di-gioi-xuyen-qua-1.html.]

Danh vọng: 17 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, cổ thuật Nam Vực.

Năng khiếu: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái

Mị lực: 36 (max 100 điểm)

Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của Thánh Nữ, trái tim của Thiên Sứ, lời hứa của Long Vương, sự quyến rũ cua Hồ Ly

Mặc dù giá trị thuộc tính lần này không phải mỗi mặt đều tăng cao nhưng Bách Hợp vẫn cảm thấy hài lòng, cô không chút do dự mở miệng nói: “Tôi muốn tiến vào nhiệm vụ.”

Kể từ khi phát hiện ra cô gái này, Lý Duyên Tỷ chỉ ôm tư tưởng có thêm người giúp mình làm việc. Vốn cũng không ôm hi vọng gì lớn đối với Bách Hợp, nhưng vậy mà cô ấy lại có thể một mạch đi đến bây giờ, biểu hiện vô cùng xuất sắc, nhất là khi hai người từng một lần trải qua chuyến hành trình khác biệt kia, khiến cho Lý Duyên Tỷ đối với Bách Hợp có nhiều hơn mấy phần hứng thú không nói nên lời, nghe thấy lời này của Bách Hợp, anh phút chốc trầm mặc: “Cô xác định không cần nghỉ ngơi một lát sao?”  Bách Hợp có thể chống đỡ đến tận bây giờ, tâm lý vẫn chưa sụp đổ, không vì nhân vật trong nội dung vở kịch mà bị ảnh hưởng. Xác thực là nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng lúc này cho dù cô có biểu hiện bình tĩnh thì Lý Duyên Tỷ vẫn nhận ra, chắc cô nén tâm tình tiêu cực ở trong lòng.

“Không cần.” Bách Hợp có chút hiếu kì nhìn Lý Duyên Tỷ, hiển nhiên không ngờ tới anh sẽ hỏi ra loại câu hỏi này, nhưng cô vẫn lắc đầu, đối mặt với chủ nhân không gian vẫn luôn lạnh nhạt này, sắc mặt cô hơi hòa hoãn chút: “Hiện tại tôi vẫn chỉ đang ở mức khởi đầu, vốn đãxuất phát muộn hơn những người khác, nếu như không thể dùng sự chăm chỉ để bù đắp thì tôi dựa vào cái gì mới có thể sống tiếp?” Cô vẫn luôn tự hiểu rõ, cho dù là làm nhiều lần nhiệm vụ, cũng không thể khiến cô biến mình thành cái dạng cao ngạo tự đại, nhìn không rõ vị trí của bản thân, cô đã nói những lời như vậy, Lý DuyênTỷ chỉ trầm mặc chốc lát rồi gật đầu.

Lúc cơ thể giống như bay lên, Bách Hợp trước khi mất ý thức nhìn thấy đôi mắt của anh, phảng phất tựa như từng thấy qua ở đâu đó, nhưng nghi vấn này vừa nổi lên trong đầu, suy nghĩ liền nhanh chóng bị bóng tối bao phủ.

“Được rồi, đừng đánh cô ta nữa.” Lúc Bách Hợp vừa mới mở mắt, chỉ cảm thấy có vài cái chân đá lên người mình, tóc của cô bị người ta túm trong lòng bàn tay, đau đến mức khiến cô bất giác hít vào một ngụm khí lạnh. Trong lúc đầu đau đến muốn nứt, cô mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một đám con gái mặc đồng phục đang vây quanh trước mặt mình, đến mắt cũng không chống đỡ được, lại lần nữa nhắm lại.

“Nhã Lan, nó dám cãi lại cậu, có biết cậu là ai không, nó chỉ là kẻ mồ côi cha mẹ đều đã mất mà thôi, cũng dám chọc cậu không vui, đánh nó e rằng còn nhẹ đó.” Một giọng nữ tức giận bất bình vang lên, giống như là dậm chân: “Cậu làm như vậy, quá hời cho nó rồi.”

“Đúng vậy đấy Nhã Lan.” Một đám người cũng hùa theo, Bách Hợp nhắm mắt lại, đầu đau đến mức khiến cô có chút khó chịu, lúc này cô không dám để kí ức và kịch tình khổng lồ trút vào trong đầu mình, sợ là nếu như trong lúc đang tiếp thu kịch tình mà bị đám nữ sinh này đánh cho hôn mê, bản thân lại rơi vào cái kết cục không có nội dung vở kịch. Cô híp mắt cố nén đau nhức trên cơ thể nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nữ sinh vừa mới được mọi người kêu tên là Nhã Lan khinh thường hừ một tiếng:

 

Loading...