Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 218.1

Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:17:12
Lượt xem: 10

Ban đầu cưới cô chỉ là bởi dung mạo, vóc người, còn có trên người cô có một cảm giác ngây thơ, thật muốn để cho người ta tàn nhẫn phá hủy đi. Hôm nay sau một tháng này, Bách Hợp giống như có chút thay đổi khiến cho anh bắt đầu có thể nhớ được dung mạo, tính cách của người phụ nữ này khiến cho anh thay đổi theo.

Trong lòng anh sinh ra cảm giác thương tiếc, ngay khi phát hiện ra điều này, Mục Kiêu không khỏi chán ghét nhíu mày lại. Loại người như anh chỉ có cuộc sống ở trong bóng tối, bản thân cả đời không thể tẩy sạch, lòng đen như mực thế mà lúc này lại đối với một thứ đồ chơi như đàn bà nảy sinh lòng thương tiếc. Mục Kiêu cười lạnh hai tiếng, tay dùng sức kéo cánh tay Bách Hợp đang bám trên cổ mình xuống, thấy cô nhíu lại chân mày liền theo bản năng động tác nhẹ một chút, sau khi phục hồi lại tinh thần càng bất mãn với sự không bình thường của mình hôm nay. Anh nặng nề đẩy Bách Hợp ngã xuống đất, nhìn cô ngã xuống nhà vệ sinh, “Xoảng” một tiếng đụng vào cửa nhà vệ sinh, tay khó khăn lắm mới vịn được vào cạnh cửa liền hoảng hốt lo sợ vịn chắc thân thể nhưng lại có dáng vẻ giận mà không dám nói, đột nhiên có chút cảm giác buồn cười.

“Thối c.h.ế.t mất, đánh răng đi. Chải liền mười lần, tôi sẽ quan sát cô. Có gì mai gọi bác sĩ đến nói sau!” Mục Kiêu đút d.a.o găm lại vào túi, khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Tôi sẽ đếm đấy, mỗi lần đánh răng không thể ít hơn ba phút, chải đi”

Thấy anh không nhắc gì đến việc phải thử độ sắc bén của d.a.o găm, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe đến việc anh muốn mình đánh răng mười lần, trong lòng lại không khỏi nguyền rủa, mỗi lần chải ba phút, mười lần thì phải chải nửa tiếng, loại người biến thái như vậy tại sao đến giờ ông trời còn không thu lấy anh?

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bách Hợp cố nén buồn bực trong lòng, bất đắc dĩ khẽ lên tiếng. Ngoài mặt lấy kem đánh răng nhưng trong đầu đem tất cả từ ngữ mắng chửi của mình đều lấy ra mắng Mục Kiêu một lần, lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Một lúc sau, không biết có phải trước đó Mục Kiêu ở bên ngoài đã chơi bời chán không mà hiếm thấy lại không cần đụng đến cô, chẳng qua chỉ là kéo cô vào ôm trong ngực, an tĩnh ngủ cả đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-218-1.html.]

Sáng sớm ngày hôm sau quả nhiên anh tìm thầy thuốc đến. Biệt viện của nhà họ Mục ngoại trừ căn nhà chính dành cho gia chủ còn có bệnh viện, nhà thể thao, dưỡng sinh, nơi hội họp thảo luận. Tất cả quần thể kiến trúc đó mới thật sự là biệt viện của nhà họ Mục. Sau khi Bách Hợp bị Mục Kiêu giữ ở bên người, trải qua sự kiểm tra của một đám bác sĩ nơm nớp lo sợ thì quả nhiên cô đã có thai. Tính toán thời gian thì chắc là trong khoảng thời gian cô bắt đầu tiến vào nhiệm vụ. Trong nội dung câu chuyện thì Tần Bách Hợp không có thai cho nên Bách Hợp dám khẳng định đây là bởi vì lý do mình tới thế giới này nên mới khiến cho nội dung câu chuyện có những thay đổi nhất định.

“Thiếu gia, đứa bé này…” bác sĩ trẻ tuổi mặc áo bluse trắng có chút nơm nớp lo sợ nhìn biểu tình âm tình bất định của Mục Kiêu một cái, có chút không đoán ra chủ ý của anh. Lúc này mọi người ở đây đều là mặt đầy vẻ mờ mịt giống như chuyện Mục Kiêu sắp có con còn khiến cho mọi người chưa tỉnh hồn lại.

Loại người như Mục Kiêu chính là kiểu sáng nay có rượu sáng nay say, không hề quan tâm kết quả ngày mai sẽ ra sao. Vậy mà anh cũng sẽ có con cháu, điều này đối với người khác giống như là truyện cười vậy nhưng mọi người cũng không dám cười ra tiếng, nhìn nhau một cái, cả bệnh viện yên tĩnh như chết.

“Đứa bé có vấn đề gì không?” Mục Kiêu thấy được ánh mắt những người khác cổ quái thì sắc mặt liền âm trầm xuống, quay đầu nhìn Bách Hợp một cái. Ở trong đám người này, Bách Hợp có thể coi là người tỉnh táo nhất. Lúc này cô vẫn đang ngồi trên ghế salon ở lầu một, ánh mặt trời xuyên qua kính hắt lên người cô khiến cho anh trong nháy mắt không thể tỉnh hồn lại. Nghe quản gia nói đã mấy ngày nay cô không ra khỏi cửa phòng, sắc mặt lộ ra có chút tái nhợt trong suốt, loại màu sắc này thường xuyên xuất hiện trên mặt anh, theo lý mà nói thì hẳn là anh đã thấy thành quen nhưng mà lúc này trong mắt Mục Kiêu lại cảm thấy chói mắt lạ thường.

“Tạm thời chưa nhìn ra được, chúng tôi sẽ cho phu nhân chọc nước ối để kiểm tra, thiếu gia định…” Bác sĩ thận trọng trả lời một câu, Mục Kiêu vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ một cái: “Không cần, cứ biết là có thai đã, có gì nói sau”

Loại lời nói không chịu trách nhiệm vừa thốt ra khỏi miệng, mọi người không nhịn được nhếch mép một cái. Bách Hợp ngược lại không hề cảm thấy bất ngờ, tính cách Mục Kiêu chính là như vậy, cô liền đưa tay ôm bụng. Sau khi Mục Kiêu dặn dò một chút chuyện xong liền đi về phía Bách Hợp. Việc lấy thuốc và nghe dặn dò những điều phải lưu ý tự nhiên đã có quản gia đi làm, anh phát hiện ra việc làm cha hết sức nhàn nhã, cũng đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế salon. Bách Hợp chỉ cảm thấy ghế salon bên cạnh lún xuống một chút, thân thể cô không tự chủ được ngã về phía Mục Kiêu, bị anh thuận thế kéo vào trong lòng.

Loading...