Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 204: Đại hải câu chuyện không nội dung (hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-10-23 21:17:10
Lượt xem: 13
Dù Ma Ngang biết rằng không người nào được phép hoài nghi uy vọng của người đàn ông trước mắt này tại Đế quốc, cũng biết nếu hôm nay mình tranh cãi được thì sau cư dân Đế quốc cũng sẽ có ý kiến với hắn. Nhưng Ma Ngang vì tiền đồ về sau, vì để cho mình lúc này không đến mức ở thế yếu, vẫn nhịn không được mà mở miệng.
Ma Ngang không rõ, sao Đại soái lại lên tiếng vì một hải tặc nhỏ bé không có gì đặc biệt. Cứ cho là biểu hiện vừa rồi của hắn có phần quá đáng, nhưng hôn lễ của mình bị người quấy rối, thì ai ai cũng hiểu cho hắn đấy. Thế mà đại soái lại ra mặt vì một tên tiểu tặc, Ma Ngang cảm thấy hơi sợ hãi, lại có chút không phục.
“Chỉ dựa vào cậu chưa từng chăm chú nghe con bé nói chuyện, chưa cho con bé cơ hội mở miệng, lại khiến nó không thể nói ra nguyên nhân kết quả chính xác.” Lúc này vẻ mặt người đàn ông trung niên kích động đôi chút, bước một bước nhỏ qua chỗ Bách Hợp, đưa tay về phía cô, ánh mắt lộ ra sự hòa ái thân thiết: “Chỉ dựa vào con bé là…”
“Thưa ngài, cô ta thật sự là hải tặc. Ngày đó tôi lên tàu hải tặc Black Pearl, còn từng cùng cô ta ở chung mấy ngày nữa.” Bàng Lị Lị vốn trốn sau lưng Ma Ngang, sau khi Ma Ngang bị bắt trói dưới đất, cô ta liền không có người che chắn, hiện tại xuất hiện trước mắt mọi người.
Ma Ngang và Đại soái nói chuyện thì coi như thôi, dù sao đây cũng là hải quân cấp cao đối thoại cùng nhau, nhưng khi Ma Ngang cùng Đại soái nói chuyện với nhau, cũng không dám ngắt lời của vị đại nhân này…, Bàng Lị Lị lại dám chen ngang miệng của ông, khiến trong nội tâm rất nhiều người không tự chủ sinh ra mấy phần phản cảm đối với vị Đế quốc Minh Châu này, chỉ là ngại Đại soái vẫn ở đó, không ai dám lên tiếng mà thôi, nhưng trong lòng đối với Bàng Lị Lị không còn sùng bái mù quáng cùng yêu thích như trước nữa, ngược lại bắt đầu đổi thành hơi… chán ghét.
Ánh mắt người đàn ông trung niên nhàn nhạt rơi xuống trên người Bàng Lị Lị. Trong mắt ông không hề có tí nào sát ý, nhưng một người đàn ông đã ở tại vị trí bề trên đã lâu, dù là lúc này chỉ hời hợt liếc nhìn Bàng Lị Lị, cũng vẫn đem đến cho cô ta áp lực vô hạn, lại khiến cho Bàng Lị Lị không tự chủ mà lùi lại mấy bước, khuôn mặt tươi cười có chút trắng bệch.
Cử chỉ chịu không nổi như vậy thật không giống với biểu hiện lạnh nhạt ưu nhã trong quá khứ của cô ta, khiến rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, đều không lên tiếng. Một số phóng viên báo chí đã bắt đầu… săn tin, chụp được một màn này.
“Lời tôi còn chưa nói hết. Cắt ngang một người nói chuyện, cũng không phải là cách xử sự của thục nữ. Bàng tiểu thư, đối với danh xưng Đế quốc Minh Châu của cô mà nói, chỉ sợ là hơi quá lời.” Người đàn ông trung niên cau mày. Nói xong lời này cũng không để ý Bàng Lị Lị bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn không còn tí nào huyết sắc, dù sao lời của ông có ý gì, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng.
Nhưng người đàn ông trung niên cũng không để ý những điều này, lúc này ông chỉ là một người cha bình thường muốn trút giận thay con gái, bởi vậy một lần nữa liền đem ánh mắt dừng lại trên người Bách Hợp, cười mỉm: “Đứa nhỏ nghịch ngợm, còn không mau trở lại bên người ba ba.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều phát ra âm thanh ‘xiii’ hít vào ngụm khí lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-204-dai-hai-cau-chuyen-khong-noi-dung-hoan.html.]
Rất nhiều người có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, cũng không rời mắt khỏi người đàn ông chỉ cần dậm chân cũng đủ rung chuyển Đế quốc này, nói không ra lời.
Ma Ngang trừng lớn mắt, sắc mặt ‘xoẹt’ một cái liền trở nên trắng bệch, trong mắt hắn bắt đầu lộ ra vẻ tuyệt vọng. E là khi người đàn ông trung niên cho quân bắt hắn, đưa tay bẻ gãy kiếm, hắn cũng không tuyệt vọng như vậy. Cứ cho rằng còn có một đường sống, nhưng lúc này toát ra từ đôi mắt hắn là tuyệt vọng không thể che đậy.
“Đại soái…” Lúc này Ma Ngang đã không biết mình đang nói cái gì rồi, hắn chỉ mở to miệng, trong cổ họng phát ra âm thanh khô khốc. Người đàn ông kia lại không để ý hắn, thậm chí hiện tại hứng thú nhìn Ma Ngang một cái cũng không có. Nếu không phải mới rồi phát hiện ra con gái, ông còn muốn xác nhận lại. Cộng thêm chuyện thay Bách Hợp ngăn lại những công kích của đám người này đã lãng phí thời gian mình nói chuyện cùng con gái, ông cũng không muốn nói nhảm với Ma Ngang lâu như vậy đấy.
“Con bé không phải hải tặc. Chỉ bằng con bé là con gái tôi, đứa con duy nhất của tôi. Tôi họ Úc này xin thề dưới trời, trung tướng Ma Ngang, cậu bắt sai người rồi, cậu hàm oan cho một lương dân của Đế quốc!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc Ma Ngang. Nếu không phải bây giờ ông cực lực kiềm chế, chỉ sợ từ giây phút phát hiện ra chân tướng, biết được hai người Ma Ngang và Bàng Lị Lị trước mắt này ngăn trở chính hai cha con họ gặp nhau, ông đã muốn bóp c.h.ế.t hai người ngay tại trước mặt mình rồi.
Trước kia ông đã từng nghe qua thanh danh Bàng Lị Lị, nhưng người đàn ông trung niên chưa từng nghĩ tới hải tặc thấp kém xưa kia là con gái mình, ông luôn cho rằng không thể có chuyện con gái mình là hải tặc. Mà thời gian qua người đàn ông trung niên này đối với Bàng Lị Lị được gọi là Đế quốc Minh Châu cũng không để trong mắt, cho nên càng không xem tin tức về cô ta, đến nỗi xa cách con gái lâu như vậy, tới hôm nay hai cho con mới gặp lại.
“Tiểu Hợp, rời nhà mười ba năm, chẳng lẽ không nhớ rõ đường về nhà rồi hửm? Sao lúc những người này làm con oan ức, con lại không nói mình họ Úc, là con gái duy nhất của Úc Ly Dương?” Người đàn ông trung niên nghĩ đến lời Bách Hợp vừa nói, lại nghĩ tới những năm qua Bàng Lị Lị kia được cái danh có ơn tất báo. Lúc ấy ông chưa từng gặp mặt, cũng chỉ cảm thấy Bàng gia làm trò mèo quá mức, giờ mới biết bị Bàng Lị Lị lấy làm bàn đạp lại chính là con gái mình. Trong mắt ông không khỏi lộ ra vài phần đau lòng: “Nhà họ Bàng giẫm đạp con như thế, vì cớ gì không tìm cơ hội nói cho ba ba? Bác Úc đâu rồi, ông ấy hiện ở nơi nào, bảo hộ con như thế này sao?”
Bây giờ Bách Hợp đã kinh ngạc đến ngây người. Bởi nguyên nhân khi tiếp thu trí nhớ có chút đặc thù, cô không tiếp nhận được nội dung, trong đầu cũng không có trí nhớ của nguyên chủ, không biết cô ấy còn có người nhà như thế nào. Lúc này tự nhiên cũng không nhận ra được người đàn ông trung niên trước mắt này là ai.
“Con, đứa nhỏ này, chỉ bởi hờn dỗi với ba ba, liệu có đáng không?” Hiện giờ người đàn ông trung niên được rất nhiều người ở Đế quốc sùng bái này lại không khỏi lộ ra vài phần tự hào trong mắt cùng vẻ mặt phức tạp, muốn tới gần Bách Hợp, rồi bộ dáng lại tựa như có chút không dám. Đã rất nhiều người đã từng thấy dáng vẻ ông trên báo chí, nhưng làm sao từng thấy được mặt này của ông?
” Bác Úc đã mất từ mười ba năm trước, c.h.ế.t dưới tay thủ hạ của tàu hải tặc Black Pearl. Con vì sinh tồn, chỉ có thể làm việc vặt trên thuyền, hi vọng có thể đợi đến ngày có cứu viện. Chỉ là ngày ấy đến, lại bị bức đến phải nhảy xuống biển, may mắn có người cứu, mới có thể sống tới hôm nay. Con cũng từng nghĩ đến việc lên bờ, nhưng Bàng Lị Lị lại công bố toàn thế giới tin tức của con, cô ta để mọi người tìm được con rồi đóng dấu thành nô lệ đem bán, sau đấy lại tỏ vẻ đấng cứu thế, cứu con thoát khỏi kiếp nô lệ. Kể từ ấy cô ta có danh vọng lẫn địa vị, sao con còn dám xuất hiện trước mặt người khác?” Bách Hợp không nghĩ tới đến lúc này vốn đã nghĩ mình sẽ chết, vậy mà còn gặp được người thân của nguyên chủ. Nếu có thể nhận lại gia đình của Úc Bách Hợp, thì dù mình có tìm sai hướng cho nhiệm vụ, có lẽ cũng đền bù được một hai rồi.
Nhưng lúc này cô lại không có chút tâm trạng vui mừng nào. Bởi nhiệm vụ này, mà cô đã khiến Lý Yến Tu hi sinh chỉ vì cứu cô, đã từng làm nhiều nhiệm vụ đến vậy đây là chuyện chưa từng có, giờ cô lại cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Nếu không phải do cô khăng khăng muốn trút giận, nếu không phải do cô nghĩ nhiệm vụ này có thể có tiến triển, sẽ không có chuyện cô làm hại Lý Yến Tu biến mất ngay trước mắt mình, lại còn bằng cách thức như thế.