Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 200: Đại hải câu chuyện không nội dung 8
Cập nhật lúc: 2024-10-23 21:13:46
Lượt xem: 11
“Cô ở chung với nó vui vẻ ngoài dự định.” Bách Hợp nhìn quái xà vui thích bơi qua bơi lại trong biển, sau lưng vang lên giọng nói của Lý Yến Tu, lúc này mặt trời mới ló rạng từ chân trời, quả cầu lửa màu đỏ từ từ bay lên từ phía bi*n đ*ng. Bách Hợp nhìn lại, vẻ ngoài của Lý Yến Tu cùng năm đó không thay đổi gì, hơn mười năm qua đi, vóc người vốn là bé gái của cô nay đã ra dáng thiếu nữ, còn anh vẫn là bộ dáng trẻ tuổi tuấn lãng như cũ, như là 25, 26 tuổi mà không có già đi, điều này lại khiến trong lòng Bách Hợp chợt xuất hiện hoài nghi với Lý Yến Tu.
Nhưng chính cô cũng có bí mật. Biết rõ đạo lý không thể hỏi vấn đề người ta không muốn nói, nên những năm này hai người vừa là thầy vừa là bạn, lại hơn mấy phần thân thiết, chưa bao giờ nhắc đến chuyện không nên nói dù chỉ là nửa điểm, có khi Bách Hợp lỡ miệng, Lý Yến Tu cũng chỉ xem như không nghe thấy, chính bởi vì thế, Bách Hợp càng phát hiện anh quan tâm, ấn tượng đối với anh tốt hơn một chút.
“Anh Lý dậy rồi?” Bách Hợp quay đầu hướng Lý Yến Tu cười. Ngang quái vật mới rồi còn vui vẻ ầm ĩ trên mặt biển, thấy Lý Yến Tu xuất liền như chuột gặp mèo lẩn nhanh vào trong biển sâu, nó còn nhớ rõ chuyện lúc trước Lý Yến Tu vừa thấy nó đã suýt chút nữa ăn trọn nó rồi, người đàn ông này thập phần nguy hiểm, trực giác động vật so với người có khi còn nhạy hơn.
Mặt trời lúc bình minh mang đến vẻ đẹp hào hùng mà tươi đẹp, thiếu nữ có nụ cười rạng rỡ không kém mặt trời, làn da cô không vì quanh năm trên biển mà đen sạm thô ráp, hẳn là do chúc phúc của Long Vương, nên khí hậu cùng mặt trời trên biển đối với cô rất ưu ái. Rõ ràng ngoại hình này cũng không giống cô, lúc này Lý Yến Tu lại có thể nhìn thấy cô không phải dưới bộ dáng xinh đẹp, xuyên qua dáng vẻ ấy lại giống như thấy được bóng người trong không gian tĩnh lặng kia.
Thời gian qua, trái tim nguội lạnh không chứa tí gì tạp chất của anh lại bị nụ cười này làm chậm một nhịp, loại cảm giác này vô cùng lạ lẫm. Anh vốn vì Bách Hợp không biết nội dung mà đến, về phần tại sao giúp cô như vậy, chính là vì đền bù cho việc cô đi vào thế giới này mà không tiếp nhận được nội dung. Vì lí do này mà mình bị thời không pháp tắc do chính mình tạo ra áp chế, dường như quay lại thời điểm đã dần phai nhạt trong kí ức, khi thực lực còn rất yếu tại nhiều năm trước, anh vậy mà tự nguyện để mình bị áp chế, có lúc Lý Yến Tu cũng nghĩ mãi mà không hiểu.
Người có thể thay anh làm nhiệm vụ nhiều như sao trên trời, hàng năm luôn có những linh hồn c.h.ế.t đi mà không cam lòng, muốn hoàn thành nhiệm vụ của anh đấy. Sau khi sửa lại phong ấn anh sẽ mất đi một thứ gì đó, kỳ thật cũng không nhất định là cô, dù là Bách Hợp thất bại, mất đi một người, tự sẽ có nhiều người hơn xuất hiện. Anh không giúp cô kéo dài sự sống, đối với chính mình cũng không có tổn thất gì, thế nhưng anh vẫn xuyên đến.
Đổi lại nếu là nhiều năm trước kia, một lòng chỉ cần kết quả tốt mà không quan tâm quá trình, anh chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng nay anh lại làm, hơn nữa làm đến tận giờ nhưng không hề muốn đổi ý hay cảm thấy có vẻ gì đặc biệt khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-200-dai-hai-cau-chuyen-khong-noi-dung-8.html.]
Lý Yến Tu chỉ cho rằng có lẽ là do mình ngây người ở một chỗ quá lâu, bị phong ấn quá lâu, nên thực sự cảm thấy cuộc sống sinh động. Đã rất nhiều năm không trải qua điều này, bên cạnh có người làm bạn, cũng không đến mức khó chịu lắm.
Anh liếc nhìn Bách Hợp. Lúc này trước mặt không có tấm gương, năng lực của anh bị áp chế, nên cũng không biết giờ đây ánh mình có thần sắc gì, anh chỉ cảm thấy dường như mình có chút không dám nhìn thẳng mắt Bách Hợp. Một người chưa bao giờ có loại cảm xúc sợ hãi vậy mà giờ không dám nhìn thẳng mắt người ta, hơn thế người nọ còn là hoàn toàn dựa vào anh thì mới có thể sống, anh vậy mà có cảm giác chột dạ kì quái.
Bách Hợp không biết mình đã nói gì. Lông mày Lý Yến Tu nhíu lại, anh giống như có chút buồn rầu. Bờ môi mỏng nhếch cao, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc. Loại thần sắc này lại khiến cho người nhìn có cảm giác quen mắt, cô cố nhịn không cười, vội đem cá hố xanh nằm trên boong thuyền không nhúc nhích, đặt vào giỏ cá vừa mới cho Ngang ăn: ” Anh Lý, hôm nay ăn cá hố xanh, anh muốn ăn như thế nào?”
Kiểu nói chuyện về sinh hoạt thường ngày này đối với Lý Yến Tu đã sống hằng bao nhiêu năm là chưa từng có đấy, lúc này anh cũng không ghét lắm, trong lòng đem những ý nghĩ… rối loạn kia ném đi, nghĩ nghĩ, thành thật nói:
“Một khúc để hầm, một khúc nướng, một khúc kho tàu, còn lại một ít thì nấu canh cá rong biển.”
Tính toán lượng đồ trên thuyền, Bách Hợp nhanh chóng nhẹ gật đầu. Hai người căn bản không có dùng đến kim tệ, ngoại trừ mua một ít gia vị cần dùng ra, đã có một đám Hải hoàng thú được triệu hồi, lấy đủ các loại thịt trong biển. Bách Hợp bấy giờ chỉ muốn chúng tìm chút thức ăn thôi, mỗi ngày Hải hoàng thú sẽ đưa lên rất nhiều loại cá cùng một số đồ ở biển sâu, không gặp được những thứ này chỉ sợ cũng chỉ đến cửa dê béo của hải tặc. Đến bến cảng, Bách Hợp cũng có thể dùng những vật ngày thường tìm không thấy này để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt tất yếu, trong thuyền cái gì cũng có, bởi vậy đời sống vừa qua của hai người cũng được tính là sung túc nhàn nhã. Bách Hợp nghĩ đến việc lấy một ít để đổi lấy rau khô cùng thịt muối các loại…, quyết định lát nữa phần còn thừa có thể làm súp hầm cách thủy.