Hóa , khi đang tìm , Vân Khanh một con thỏ hoang ngang qua giật , cẩn thận ngã xuống sườn đồi, trật chân.
Vừa thấy Chu Đại, cảm xúc Vân Khanh kìm nén bấy lâu lập tức giữ nữa. Nước mắt trào , cô nức nở : “Sao bây giờ mới đến?”
Chu Đại sững sờ một chút, gì. Anh đau lòng xuống kiểm tra chân cô.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Quả nhiên, đó bầm tím, sưng lên như một chiếc bánh bao. Chu Đại vô thức nhớ cảnh tượng ở bờ sông hôm đó. Hai cảnh đối lập , càng cho vết thương của Vân Khanh lúc trông đáng sợ hơn.
Chu Đại lấy một chiếc khăn tay từ trong n.g.ự.c , cẩn thận lau khô nước mắt mặt Vân Khanh.
Sau đó, đưa tay ấn mắt cá chân thương của cô.
“Ái! Đau quá, gì thế?” Vân Khanh nhăn mày đầy vẻ yếu đuối.
“Anh xem thương đến xương .” Anh ghé sát . Ánh mắt nóng bỏng của khiến những ngón chân Vân Khanh hổ cuộn .
Một lúc lâu , bàn tay thô ráp của Chu Đại mới rời khỏi cổ chân cô: “May là thương đến xương. vẫn cần cố định .”
Nói , lưng định .
“Anh định ?” Vân Khanh đưa tay kéo vạt áo : “Không bỏ mặc em ở đây một .”
Chu Đại thở dài: “Anh tìm vài cành cây, giúp em cố định chỗ thương.”
“Được, .” Vân Khanh ngượng ngùng buông tay: “ mà, đừng xa quá nhé. Em sợ lắm.”
Nghe giọng cô run rẩy, lòng Chu Đại mềm nhũn: “Yên tâm, sẽ nhanh thôi.”
Chỉ lát , với mấy cành cây. Anh xé một vài mảnh vải từ quần áo của , giúp Vân Khanh cố định chỗ thương.
Lúc , Vân Khanh mới thời gian quan sát kỹ mặt : Người một đôi lông mày sắc lẹm, nhưng đôi mắt bên thon dài, cong, lộ chút phong lưu, đa tình.
Sau đó là chiếc mũi thẳng tắp, khóe miệng trễ xuống, mang theo một vẻ quật cường. Nói chung, là một gương mặt đầy mâu thuẫn.
Chỉ đôi mắt, giống một công tử nhà giàu phong lưu. Che mắt , cả toát vẻ chính khí và quật cường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-89.html.]
Vốn dĩ Vân Khanh thích kiểu diện mạo . ánh trăng, cẩn thận băng bó cho cô, cô khỏi ngẩn ngơ.
“Xong .” Chu Đại băng bó nhanh gọn, thắt một chiếc nơ ở .
Sau đó, cúi xổm xuống: “Anh cõng em xuống núi.”
Đối mặt với tấm lưng rộng lớn của , Vân Khanh thể thừa nhận, cô động lòng.
Mặc dù chỉ là một chút, nhưng đó là cảm giác mà cô bao giờ trong đời.
Sau đêm đó, Chu Đại thường xuyên đến nhà Vân Khanh thăm hỏi, lúc nào cũng mang theo những con thỏ bắt núi.
Vân Khanh lúc luôn cố ý : “Sao cứ bắt thỏ cho em gì ?”
Chu Đại thấy phiền mà phối hợp với cô: “Ai bảo thỏ núi em sợ ngã gãy chân, nên phạt chúng nó em nuôi trong lồng.”
Những ngày như cứ tiếp diễn cho đến khi vết thương ở chân Vân Khanh lành hẳn.
Cha Vân cũng tình cảm của hai , đương nhiên mừng rỡ.
Không quá mấy tháng, hôn sự của hai định.
Khi cưới, Chu Đại lấy tất cả tiền tích cóp mấy năm qua, lên trấn đặt may riêng cho Vân Khanh một bộ phượng bào lộng lẫy.
Khi Vân Khanh mặc hỷ phục từ nhà họ Vân bước , xung quanh đều ngẩn ngơ.
Trong tiệc rượu, Chu Đại vì nhớ Vân Khanh, nên nhanh chóng giả vờ say xuống tiệc, để cha vợ và em vợ tiếp khách .
Vân Khanh ở trong phòng tân hôn ăn điểm tâm. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô giật . Nhìn thấy là Chu Đại, cô hờn dỗi lườm một cái: “Sao đến sớm ? Làm em giật .”
Cái lườm đó khiến Chu Đại thấy như mềm nhũn . Vốn dĩ say, giờ cũng thấy ngà ngà. Anh vội vàng đến, bế bổng cô lên.
Ngọn nến long phượng bàn sáng suốt cả đêm.
…
Cuộc sống khi kết hôn với Vân Khanh gì khác biệt. Buổi sáng, cô cùng Chu Đại khỏi nhà, một , một đến nhà bố . Buổi tối, khi ăn cơm xong, cô chờ đến đón, hai cùng về nhà.