Cha Vân cũng để ý đến . Thấy cư xử đúng mực, ăn khác , đúng là một rể trời ban. Mặc dù của cải, nhưng nhà họ Vân thiếu tiền. Tuy nhiên, khi cân nhắc, họ vẫn tạm thời từ bỏ.
Không vì lí do gì khác. Vân Khanh là một cô gái kén chọn. Vì vẻ như tiên nữ, từ nhỏ nhiều trai vây quanh, nên tính cách cô chiều chuộng.
Vân Khanh đến tuổi lấy chồng, nhưng dù xem mặt vô , cô vẫn ưng ai. Cô chê , chê keo kiệt, bản lĩnh.
Vì thế, dù bao bà mối đến giẫm nát ngạch cửa, vẫn ai lọt mắt cô. Gia đình họ Vân chỉ thể lo lắng.
Theo cha Vân, việc con gái tìm một chồng hảo gì đáng trách, nhưng ở nơi hẻo lánh , điều đó thực sự khó khăn.
Ban ngày Chu Đại thuê ở trang trại chăn nuôi, sáng sớm tinh mơ lên núi đào một ít dược liệu. Lúc rảnh rỗi thì lên trấn bán. Chỉ hơn hai năm, tích góp một khoản tiền nhỏ. Anh mua một mảnh đất ở phía đông làng, xây hai căn nhà.
Từ đó, những cô gái trẻ và góa phụ trong làng chuyển ánh mắt sang Chu Đại. Dù của cải, nhưng kiếm tiền, vẫn hơn nhiều .
Hôm nay Chu Đại từ trấn trở về, từ xa thấy nhiều cửa nhà . Tưởng trong nhà trộm, vội vàng chạy đến.
Đẩy đám đông , thấy hai bà mối đang ở đó. Dân làng thấy đến cũng , mà tụm năm tụm ba tảng đá bên cạnh, cắn hạt dưa.
Đối diện với nhiều ánh mắt như , vẻ mặt Chu Đại đổi, mặt lạnh lùng hỏi: “Hai bà hôm nay đến nhà chuyện gì?”
Bà mối Trương : “Hôm nay đến đây là để cho một chuyện . Cô gái thứ hai nhà họ Vương, thấy thế nào? Năm nay mười tám, xinh như hoa như ngọc. Cha cô trong nhà chỉ hai cô con gái, chiêu tế. Nếu đồng ý, chẳng thêm một đôi cha ? Đây là một chuyện mà!”
Bà mối Vương bên cạnh thấy bà Trương năng trơn tru, cũng vội vàng mở lời: “Ta cũng một chuyện . Cô Trần ở ngõ bên cạnh, năm nay mới góa chồng. Cô cũng con, nhà giàu . Nếu đồng ý, chỉ cần giúp cô chăm sóc mấy lớn tuổi, mấy căn nhà và ruộng đất đều phần của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-87.html.]
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Chu Đại cứ tưởng là ai, hóa là hai bà mối . Khi chở xe bò lên trấn bán thuốc, hai bà thường nhờ xe. Lần nào họ cũng chằm chằm mặt lâu.
tạm thời nghĩ đến chuyện lấy vợ. Anh gây dựng sự nghiệp, hà tất liên lụy .
Vì thế, Chu Đại dứt khoát từ chối: “Đa tạ ý của hai bà. vẫn tính đến chuyện lập gia đình. Xin phiền hai bà một chuyến.”
Nghe thấy lời từ chối, bà mối Trương đang lập tức kéo mặt xuống: “Cậu nhóc , . Làm nên quá kén chọn. Cậu cô gái nhà họ Vân ở phía tây làng . Xinh như tiên nữ, nhà cũng điều kiện , nhưng vì kén chọn mà giờ vẫn gả .”
Chu Đại chú ý đến ý tứ sâu xa trong lời của bà , chỉ thấy mấy chữ “cô gái nhà họ Vân”, “ gả chồng”.
Trong đầu lập tức hiện lên một vài hình ảnh:
Hai tháng , đang nghỉ ngơi bên bờ suối ở trang trại chăn nuôi, thấy một cô gái tảng đá bên .
Anh nghĩ, đây hẳn là cô con gái nhà chủ trang trại mà , tên là Vân Khanh.
Cô gái đó thực sự . Mặt phấn má đào, mặc một chiếc váy xanh nhạt, ở đó đáng yêu.
Anh từng gặp những mỹ nhân ở kinh thành, nhưng ai thể so sánh với cô.
Chu Đại nín thở, sợ cô phát hiện. Ai ngờ, một lát , Vân Khanh cởi giày vớ, thả chân xuống sông nghịch nước.
Đôi bàn chân ngọc nhỏ nhắn, xinh xắn, những ngón chân trắng nõn mượt mà như những viên ngọc trai. Dòng nước chảy qua, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lấp lánh.
Chu Đại mà lòng dâng lên một luồng lửa nóng. Tự nhiên thấy khô cả miệng. Nhớ dùng nước sông rửa mặt, mặt lập tức đỏ bừng.