Nói , bà lấy duyên nghi mà thấy hôm qua, đặt tay Vân Khanh lên một bên, và tay lên bên còn .
Chỉ lát , duyên nghi phát ánh sáng xanh lam, chiếu lên trung một vòng tròn.
Vân Khanh sững sờ, phản ứng . Cô Vân Ngữ Nhu chuyện từ lúc nào, nhưng dù cũng , việc tiết kiệm nhiều bước.
Kết quả nghiệm , một nữa kinh ngạc.
“Không ngờ, hóa là thật.”
“Cũng gì lạ. Chưởng môn Yến Thanh và Tím Tía chân nhân đều là đơn linh căn, con cái của họ tệ nhất cũng là đơn linh căn. Thiên phú của Vân Hạc Lan quá vô lý.”
“ . Trước đây hề nghi ngờ. Giờ nghĩ , Vân Khanh giống là kế thừa thiên phú của Vân tông chủ.”
Ngay từ lúc Vân Ngữ Nhu bắt đầu nghiệm , sắc mặt Vân Hạc Lan trở nên trắng bệch, nhưng cô vẫn cắn răng thừa nhận. “Ta , chuyện . Hơn nữa, hôm nay tố cáo Vân Khanh mưu hại đồng môn. Chẳng lẽ vì nó là con gái của chưởng môn thì thể tùy ý hại ?”
Sự việc đến nước , cô nhất định chứng thực tội danh của Vân Khanh. Cho dù chết, cô cũng kéo Vân Khanh theo.
“Tùy ý hại ? Sư tỷ thật đúng là dám .” Vân Khanh lạnh một tiếng: “Nếu tỷ tố cáo , thì chúng tính sổ cho rõ ràng.” Nói , Vân Khanh vỗ tay.
Ngay đó, Cố Trường Uyên dẫn đến một , với Vân Hạc Lan: “Sư tỷ xem, tỷ nhận ?”
Vân Hạc Lan đàn ông mặc y phục đen, rụt rè mặt, hiểu : “Hắn là ai? Sao nhận ?”
Những khác cũng bối rối, tự nhiên một lạ.
Trong đám đông, Tiêu Nhạc Phong lo lắng vô cùng, sợ chú ý đến . trời chiều lòng , ánh mắt của đàn ông mặc đồ đen tìm kiếm một lúc lâu, sáng rực lên khi thấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-80.html.]
“Chính là !” Hắn chỉ Tiêu Nhạc Phong : “Hắn tìm , nhiễm ma khí lên một cô gái nhỏ. Đây là bức họa đưa .”
Cố Trường Uyên nhận lấy bức họa, mở mặt . Trên đó rõ ràng là hình Vân Khanh.
Trưởng lão chấp pháp của Giới Luật Đường giơ tay hiệu, các tử chấp pháp lập tức tiến lên, áp giải Tiêu Nhạc Phong xuống.
Sau đó, trưởng lão chấp pháp hỏi: “Tiêu Nhạc Phong, vì ngươi tên ma tu nhiễm ma khí lên Vân Khanh?”
Tiêu Nhạc Phong cúi đầu gì. Vân Ngữ Nhu : “Nếu ngươi , thì trực tiếp xử lý theo tội danh mưu hại đồng môn.”
Vân Hạc Lan thấy chuyện đang diễn , rằng những hành động lén lút của họ bại lộ. Họ bây giờ là cùng một con thuyền. Lo lắng khai , cô chen : “Chẳng lẽ chỉ dựa lời một phía của mà thể kết tội sư ? Như công bằng!”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
“Lời một phía?” Cố Trường Uyên lặp lời Vân Hạc Lan, mặt lộ nụ mỉa mai: “Ta xem các là thấy quan tài đổ lệ.”
Ngay đó, lấy hai món đồ từ tay đàn ông mặc đồ đen.
“Trên tay hai món đồ. Một là ngọc bài truyền âm của Bạch Vân Phong, còn là Lưu Ảnh Thạch, ghi cảnh Tiêu Nhạc Phong tìm tên ma tu chuyện. Không những thứ thể xem là bằng chứng ?”
Trưởng lão chấp pháp nhận hai món đồ, kiểm tra một lát dứt khoát phán: “Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ. Tiêu Nhạc Phong của Bạch Vân Phong phạm tội mưu hại đồng môn.”
Tiêu Nhạc Phong sững sờ. Anh đưa ngọc bài truyền âm cho tên ma tu đó. Lẽ nào trộm? Còn Lưu Ảnh Thạch, ngờ của Ma giáo âm hiểm như .
Nghĩ đến hình phạt cho tội mưu hại đồng môn, cơ thể run rẩy tự chủ, vội vàng : “Đều là do sư . Vân Hạc Lan dạy dỗ Vân Khanh, nên mới bảo như .”
Vân Hạc Lan ngờ dễ dàng khai như thế. Sắc mặt cô trở nên hung dữ: “Ngươi bậy gì ? Rõ ràng là ngươi chủ động đề nghị giúp hả giận, đổ cho sai khiến?”
Hai để giảm nhẹ tội danh, ngay tại chỗ tố cáo lẫn .