Liễu Như Yên lo đến phát : "Thưa thầy, thầy thấy Vân Khanh nhà con ?"
"Vân Khanh ?" Thầy giáo nhớ , lúc lên lớp hỏi thì lũ trẻ cô bé chạy mất. "Con bé về nhà ? Lúc lớp trong phòng học, hỏi mấy đứa trẻ thì chúng bảo con bé cãi với Trần Hạo, giận dỗi bỏ , cứ tưởng con bé về nhà ."
"Không ạ, con vẫn ở nhà mà thấy con bé về." Nghe thấy Vân Khanh ở trường, Liễu Như Yên hoảng loạn, suýt ngất xỉu.
Thầy giáo cũng lo lắng, an ủi: "Mẹ của Vân Khanh, cô đừng lo lắng. Ở thị trấn nhiều nhận Vân Khanh lắm, chúng kêu thêm tìm, nhất định sẽ tìm ."
Nghe lời , Liễu Như Yên lấy chút bình tĩnh, vội vàng nhờ hàng xóm láng giềng cùng tìm.
Thanh Phong trấn nhỏ, chân núi. Một nhóm tìm đầy nửa tiếng tìm thấy Vân Khanh đang ngủ trong một góc của hiệu sách. Liễu Như Yên mừng đến phát , cảm ơn hàng xóm ôm Vân Khanh về nhà.
Trên đường, Vân Khanh tỉnh , cảm nhận vòng tay thơm tho của Liễu Như Yên, nên nghĩ gì. Người phụ nữ thật đạo đức giả. Nếu thật sự yêu thương cô, thì nên trả cô về với cha ruột. Chứ như bây giờ, một mặt tỏ yêu thương cô, mặt khác để con gái ruột của hưởng thụ thứ của Vân gia, thật giả dối.
Về đến nhà, Liễu Như Yên cẩn thận đặt Vân Khanh lên giường. Vân Khanh dụi mắt, tỉnh hẳn. Liễu Như Yên vẻ mặt mơ màng của cô và hỏi: "Khanh nhi, cho , tại hôm nay con chạy ngoài một ? Con lo lắng thế nào ?"
Vân Khanh dám ngẩng đầu, sợ lộ vẻ châm chọc trong mắt. "Tại gì?" Liễu Như Yên cầm khăn, lau vết bẩn mặt Vân Khanh.
Vân Khanh nghĩ: Nói gì đây? Nói là con thế của , nên thấy ba chữ Vân Thiên Tông mới tức giận như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-my-nhan-cay-sung-ma-kieu/chuong-51.html.]
Một lúc , Vân Khanh ngẩng đầu lên, hốc mắt dần đỏ, nước mắt tuôn rơi như hạt ngọc đứt dây. "Mẫu , cha con ? Tại khác đều cha mà con thì ?"
Chiếc khăn trong tay Liễu Như Yên rơi xuống. Bà vội vàng lưng , đủ dũng khí để khuôn mặt đẫm lệ của Vân Khanh, tìm một cái cớ để ngoài.
Lại là như ! Cô ngay mà. Vân Khanh nắm chặt lòng bàn tay, đến mức móng tay cắm thịt cũng .
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
"Vân Khanh, ăn cơm tối !" Khi Liễu Như Yên trở , khuôn mặt bà trở bình thường, mỉm dịu dàng.
Buổi tối, Vân Khanh trong vòng tay Liễu Như Yên như khi, mà lưng về phía bà, co thành một cục. Liễu Như Yên thấy đau lòng. Người trẻ thiếu tình thương của cha sẽ cảm giác an , lẽ Vân Khanh cũng chăng?
Nhắm mắt , một dòng nước mắt chảy dài má. Liễu Như Yên bóng lưng của Vân Khanh, chìm đắm trong những ký ức ngày xưa.
Mười mấy năm , Liễu Như Yên sống cùng gia đình ở một thị trấn tên là Liễu Khê. Bỗng một ngày, nhiều yêu quái đến thị trấn, nhiều dân chết. Liễu Như Yên đến nhà cô sống nhờ nên thoát nạn. Khi trở về nhà, cô chỉ thấy một khung cảnh đầy vết thương.
Liễu Khê trấn chân núi Mây Trắng, núi là tông môn lớn nhất giới Tu Tiên: Vân Thiên Tông. Vân Thiên Tông nhận sự cúng bái của dân chân núi, đương nhiên cũng nghĩa vụ bảo vệ họ. Tin tức yêu vật hoành hành truyền đến Vân Thiên Tông, chưởng môn lập tức phái đại tử Yến Thanh đến trừ yêu.
Yến Thanh đến Liễu Khê trấn, tình cờ cứu Liễu Như Yên, c.h.ế.t hết. Từ đó, Liễu Như Yên đem lòng yêu mến , lấy báo đáp.
Lúc đó, Yến Thanh kết hôn với Vân Ngữ Nhu, con gái của chưởng môn. Hai vốn là thanh mai trúc mã, tân hôn nồng thắm, tình cảm . Vì , từ chối tình cảm của Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên khi đó đang đắm chìm trong nỗi đau mất , chỉ bám lấy "cọng rơm cứu mạng" . Thấy thái độ kiên quyết của Yến Thanh, cô lùi một bước, chỉ cần trâu ngựa để báo đáp ơn cứu mạng.