Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 77: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:58:41
Lượt xem: 20
Hướng Hàn ăn nhiều gà như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con gà còn sống, không nhịn được cầm một con lên để sờ đi sờ lại, sau đó nói với quản gia: “Tắm cho bọn chúng thật sạch rồi nuôi ở trong phòng.” Cứ để chúng chạy quanh trong phòng khách mỗi ngày cũng rất sôi động.
Quản gia: "... Nhưng chúng nó ị khắp nơi."
"... Vậy thì bỏ đi." Hướng Hàn yên lặng đặt gà con xuống, đi rửa tay.
Buổi tối, quản gia bưng một đĩa gà hầm nấm lên.
Hướng Hàn: “…” Gà con đáng yêu như vậy, sao lại phải ăn gà con?
Khi Chu Việt Trạch tìm được Hướng Hàn thì mùa lúa mới cũng vừa bắt đầu cấy mạ.
Hướng Hàn cẩn thận đi dạo một vòng quanh bờ ruộng, sau đó cau mày hỏi: “Những mạ này lấy ở đâu ra?”
Quản gia cầm ô đi theo phía sau, kiên nhẫn giải thích: “Cần phải dành ra một mảnh đất đặc biệt để ươm giống, nhưng bây giờ đều là dùng máy móc để cấy mạ, mạ cũng phải được ươm giống trong khay ươm đặc biệt. Có một số nông dân tiếc tiền nên vẫn cấy mạ bằng tay."
"Ồ." Cậu còn tưởng là họ gieo hạt trực tiếp vào ruộng lúa chứ.
Hướng Hàn nghe phổ cập khoa học xong thì cảm thấy cả người hơi ướt mồ hôi thì cau mày quay về.
Khi trở lại chỗ ở, trong sân lại có thêm một người, Hướng Hàn lập tức hơi giật mình dừng lại.
Chu Việt Trạch đang đánh giá cái sân, nghe thấy tiếng động thì cơ thể không nhịn được cứng đờ. Có lẽ là sợ hãi không dám đến gần nên cậu hơi không dám quay đầu lại.
Hướng Hàn nhanh chóng tỉnh táo lại, bế một con gà con dưới chân lên, tùy ý vuốt ve nó hai cái, sau đó làm như vô ý mà hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Trong lòng Chu Việt Trạch khẽ run lên, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn về phía cậu, sau đó ngây ngẩn cả người.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Trên trán của Hướng Hàn toát ra mồ hôi, tóc thuận theo dính vào trên trán, hơi thấm ướt mồ hôi. Một bên giày của cậu vẫn còn dính bùn đất, quần áo cũng không còn ngay ngắn như trước nữa...
Trong lòng Chu Việt Trạch cảm thấy đau âm ỉ, từ trước đến nay anh của cậu đều thích sạch sẽ, nhưng chưa bao giờ bụi bặm mệt mỏi như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-77-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
Nơi này thật sự rất hẻo lánh, thậm chí còn không có đường nhựa, mỗi lần gió thổi qua ven đường đều có bụi mịn bay lên, sao anh có thể chịu đựng được? Trẻ con trong làng như những con khỉ bùn, trần truồng chạy nhảy ngoài sân, anh thích yên tĩnh, sao có thể chịu được cảnh bị bọn chúng làm ồn chứ? Còn có cái sân nhỏ này, đơn giản và sơ sài như vậy, không thể so sánh được với biệt thự của nhà họ Khương, mấy tháng qua anh đều sống ở một nơi như thế này ư?
Cậu lại dồn ép anh đến mức này, thà thu mình vào một nơi nhỏ như vậy cũng không muốn quay về? Nếu là như vậy thì cậu thà rằng không bao giờ thổ lộ tình cảm, mãi mãi sống trong biệt thự nhà họ Khương với anh, cho dù là dùng thân phận của thế hệ sau, chỉ cần... Có thể nhìn thấy anh là tốt rồi.
Trái tim của Chu Việt Trạch càng ngày càng đau, ánh mắt cũng không nhịn được ửng hồng, cuối cùng cũng tiến về phía Hướng Hàn hai bước, chăm chú nhìn cậu, khàn giọng nói: “Anh, anh trở về đi, tôi không muốn gì cả, cũng sẽ trả lại công ty cho anh. Nếu anh không muốn gặp tôi, tôi, tôi sẽ rời khỏi công ty, rời khỏi nhà họ Khương…”
Hướng Hàn nhìn thấy cậu ta gầy một vòng thì không biết vì sao cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cụp mắt xuống và nói: "Cậu về đi, tôi sẽ không đi, cuộc sống nhàn nhã như vậy cũng rất tốt."
Nói thật thì cậu có hơi không được tự nhiên khi gặp lại Chu Việt Trạch. Một mặt, Chu Việt Trạch là người trong thế giới hiện thực, hơn nữa bọn họ đã từng quan hệ, cảm giác này rất kỳ lạ. Mặt khác, Chu Việt Trạch chính là Lục Trạch, cậu thích Lục Trạch, nhưng Lục Trạch cũng chính là người đó...
Nghĩ vậy, đúng là đã buồn bực lại càng bối rối.
Vẻ mặt của Chu Việt Trạch tái nhợt, miễn cưỡng nói: "Anh, là lỗi của tôi, anh có thể tùy tiện trừng phạt tôi, nhưng sao lại phải khiến cho mình chịu uất ức như vậy..."
Nói xong thì nhìn về phía quản gia với ánh mắt cầu xin, hy vọng đối phương có thể giúp cậu khuyên nhủ đối phương.
Nếu là lúc vừa mới tới đây thì quản gia chắc chắn đã giúp khuyên nhủ. Nhưng sau khi sống ở đây một thời gian, ông ấy cảm thấy hình như Hướng Hàn cũng thích cuộc sống ở đây, nên lặng lẽ quay mặt đi giả vờ như không biết gì.
Hướng Hàn đang muốn nói thêm gì nữa thì đột nhiên có thứ gì đó kỳ lạ truyền đến từ giữa ngón tay của cậu. Động tác của cậu cứng đờ, trực tiếp ném con gà đi, suýt chút nữa nhảy lên dữ dội. Cái này, cái này, cái này... Con gà này lại ị vào tay cậu! Đúng là khiến người khác hoảng sợ, da đầu tê dại!
Nhìn thấy Hướng Hàn lướt qua bên cạnh như một cơn gió, Chu Việt Trạch hơi sửng sốt, sau đó muốn đi theo. Quản gia đứng rất gần đương nhiên biết nguyên nhân, vội vàng nhịn cười ngăn người lại.
Cuối cùng Hướng Hàn vẫn không chuyển chỗ ở, Chu Việt Trạch buồn bã rời đi. Nhưng không lâu sau cậu lại quay lại, còn xây một viện nhỏ ở bên cạnh.
Sau khi quản gia hỏi thăm tin tức xong thì lặng lẽ chạy đến nói với Hướng Hàn: “Cậu ta đã tạm thời giao công ty cho trợ lý Triệu quản lý, nghe nói sẽ nghỉ ngơi ở đây một thời gian.”
Trợ lý Triệu là người của Hướng Hàn, khi Chu Việt Trạch lên nắm quyền, anh ta chính là người đã mật báo cho Hướng Hàn. Sau này, khi Chu Việt Trạch nắm toàn quyền thì anh ta cũng rời khỏi tập đoàn. Cũng không biết Chu Việt Trạch đã dùng biện pháp gì để kéo anh ta trở lại.
Hướng Hàn nằm trên ghế mây nhàn nhã ăn hạt sen, vô tình quay đầu lại, mới phát hiện người bóc hạt sen không biết đã thay đổi từ lúc nào, không nhịn được cau mày.
Trong lòng Chu Việt Trạch căng thẳng, vội vàng nói: “Tôi đã rửa tay rất nhiều lần.”