Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 74: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:57:24
Lượt xem: 14
Chu Việt Trạch tuyệt vọng nói: "Tôi không có ư? Tôi đã mất năm năm, nhưng anh ấy không hề động lòng. Ông nói xem tại sao? Trái tim của ngài ấy làm bằng đá à?"
Quản gia đột nhiên bị nghẹn một chút, khi Chu Việt Trạch rời đi, hai mắt đỏ hoe nói: "Chú Trương nói với anh ấy giúp tôi, tôi, tôi sẽ không để anh ấy đi, tôi có thể cho anh ấy bất cứ thứ gì, nhưng anh ấy không thể rời đi."
Quản gia tức giận nói: "Cậu còn muốn giam lỏng ngài ấy à??"
Thật ra Chu Việt Trạch không dám giam lỏng Hướng Hàn, nhưng sau ngày hôm nay, Hướng Hàn đi đến đâu đều có người lén lút theo dõi, điều này rất khó chịu.
Hướng Hàn có lẽ đã có thể hiểu được cảm giác của Chu Việt Trạch khi bị vệ sĩ bí mật theo dõi vào năm đó, cũng không ra ngoài được mấy lần.
Sau khi Chu Việt Trạch phát hiện thì tức giận với vệ sĩ: “Tôi đã bảo bao nhiêu lần là phải cẩn thận rồi, thế mà vẫn để bị phát hiện.”
Hướng Hàn ở trong biệt thự với vẻ mặt buồn phiền, Đại A khuyên nhủ: “Cậu Hướng, cậu có muốn tìm chỗ dưỡng lão trước không?"
"Ách, không phải có thể lập tức rời đi à?"
Đại A: "Là như này, ở thế giới trước, chúng tôi đã biết về nhiều loại thực vật ăn được thông qua thuộc tính đam mê ăn uống của ngài, ví dụ như lúa mì, lúa nước, khoai lang, v.v. Sau đó đã phái tàu vũ trụ đến trái đất cổ đại và thu thập nhiều mẫu tế bào. Nhưng sau khi nuôi trồng thì chúng tôi phát hiện ra rằng lúa nước rất khó trồng nên muốn ngài đi sâu vào vùng nông thôn rộng lớn và cho chúng tôi thấy người trên trái đất cổ xưa đã trồng trọt như thế nào."
Hướng Hàn: "..."
Đại A: "Ngài nghĩ lại xem, một khi công nghệ này thành công, những đứa trẻ ở những vùng có nạn sâu bệnh cũng có thể ăn được cơm nóng."
Hướng Hàn: "Thế giới sau không được à?"
Đại A: "Bối cảnh của thế giới sau là thời cổ đại, kỹ thuật gieo trồng lúa nước cũng không tốt bằng bây giờ."
Tiểu B: "Lúa nước ở phía nam, mỗi năm thu hoạch được ít nhất hai lần, chỉ mất mấy tháng nữa là nhân vật chính cũng sắp xong rồi. Vừa không bị nhân vật chính giám sát cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, một công đôi việc mà cậu Hướng.”
Hướng Hàn giãy giụa nói: "...Mặc dù biết các người có thể đang lừa dối tôi, nhưng vì những đứa trẻ ở những khu có nạn sâu bệnh… Tôi có thể miễn cưỡng đồng ý.”
Vì thế, dưới thao tác của hệ thống, Hướng Hàn thành công tránh được gián điệp, mang quản gia bỏ chạy.
Tác giả có lời muốn nói: nhà họ Khương ở thành phố A, nhà họ Khương ở thành phố A, tập đoàn lớn nhất đã đổi chủ, đổi chủ! Ông chủ Khương Hàm trêu chọc vô số thiếu nam, mắc nợ tình khổng lồ, mang quản gia bỏ trốn ~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-74-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
~~~~~
Thật ra Hướng Hàn vốn không định dẫn quản gia đi cùng, nhưng khi cậu rời đi lại vô tình đụng phải quản gia, đối phương lập tức bật khóc, liên tục lải nhải: “ Ông chủ muốn đi thì cũng phải dẫn tôi đi cùng chứ, ngài rất kén ăn, lại thích sạch sẽ, nếu không có tôi ở bên cạnh hầu hạ, nhỡ không hài lòng thì phải làm sao bây giờ..."
Hướng Hàn vốn định để ông ấy ngủ, nhưng sau khi nghe xong thì lập tức từ bỏ ý định đó. Cái khác không nói, kỹ năng nấu nướng của quản gia thực sự rất tốt.
Hai người nhanh chóng định cư tại một ngôi làng ở chân một ngọn núi nhỏ ở phía nam, có núi, có nước, có ruộng, có gà, có vịt và có ngỗng.
Quản gia vốn ghét bỏ, lúc thì nói nhà quá cũ, lúc thì nói trẻ con trong thôn quá ồn ào, không ngừng khuyên nhủ Hướng Hàn: “Ông chủ, cũng không phải là chúng ta không có tiền, sao lại phải định cư ở một nơi hẻo lánh như vậy chứ. Nếu sợ bị con sói mắt trắng kia tìm được thì có thể ra nước ngoài mà."
Hướng Hàn lắc đầu nói: "Tôi thấy rất tốt, chỉ là phòng không sạch sẽ lắm.” Trên núi có trái cây, đào và mận, dưới chân núi có ruộng lúa, sau nhà có hàng trúc xanh lả lướt, bên cạnh còn có một con suối, im lặng, thanh tịnh và đẹp đẽ, rất giống niềm vui nhà nông ở kiếp trước của cậu.
Quản gia im lặng, ngày hôm sau trực tiếp tìm người xây một căn biệt thự nhỏ, cố gắng để cho Hướng Hàn ở lại thoải mái.
Khi Chu Việt Trạch biết được Hướng Hàn mất tích thì vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn dán chặt vào tài liệu như trước, như là đang nghe một chuyện không quan trọng. Nhưng một lúc lâu sau, bàn tay cầm tài liệu của cậu bỗng run lên một cách không thể kiểm soát, sau đó đột ngột đứng dậy và loạng choạng rời đi trong ánh mắt hoảng hốt của vệ sĩ.
Khi bước qua cửa cậu đã suýt nữa ngã vì bước đi không vững. Vệ sĩ nhanh chóng bước tới đỡ nhưng lại bị cậu hất ra một cách mạnh mẽ.
Trong biệt thự của nhà họ Khương, đám người hầu lo lắng đứng thành một hàng, ngoại trừ chủ nhân và quản gia là vắng mặt, ở đây vẫn như thường ngày.
Chu Việt Trạch đứng trong phòng của Hướng Hàn một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi: “Phát hiện ra khi nào?”
“Lần trước bị ngài dạy dỗ, chúng tôi đã cách khá xa, sáng sớm hôm nay mới phát hiện ra.” Vệ sĩ nói xong thì vội vàng cúi đầu xuống, sợ bị liên lụy.
Trên mặt của Chu Việt Trạch là một mảng u ám, cuối cùng cười khổ một tiếng, mệt mỏi vẫy tay: "Ra ngoài đi, bảo bọn họ giải tán."
Nói xong, cậu hơi lảo đảo đi đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve ga trải giường. Nhớ lại sự dây dưa của ngày hôm đó, câuh không nhịn được mà mỉm cười, nhưng sau khi cười xong thì trong lòng lại cảm thấy trống vắng, đau đến mức khó thở.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Cậu cẩn thận nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hơi thỏa mãn nhưng khóe mắt lại dần ươn ướt.
Vệ sĩ nhìn thấy cậu như vậy thì hơi rụt rè, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Khương tổng, có đi tìm không?"
Chu Việt Trạch không nói gì, giống như đã ngủ rồi. Vệ sĩ đứng ở đó một lúc rồi cẩn thận rời đi.