Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 50: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà (14)
Cập nhật lúc: 2024-05-23 20:15:04
Lượt xem: 38
Phương thức liên hệ phụ huynh của Chu Việt Trạch là Kỷ Vi, sau khi cô đến, thấy mặt mũi của Trần Tuấn Vũ, sau đó hỏi cũng không hỏi, đôi mắt liền đỏ lên, tiến lên nắm tay Trần Tuấn Vũ liên tục áy náy xin lỗi: “Xin lỗi, đều là dì không dạy bảo nó tử tế, dì thay mặt nó xin lỗi con…”
Cha Trần: “không không không, là con của tôi sai, tự nó ngã, không liên quan đến cậu Chu đâu.”
Giáo viên chủ nhiệm: “…” Nếu tất cả phụ huynh của học sinh đánh nhau đều như vậy thật tốt.
Chuyện này rất nhanh đến tai Hướng Hàn, bất quá Chu Việt Trạch không có mặt ở đó thì cậu cũng không cần thiết đến, vì vậy gọi điện cho quản gia Trương. Sau khi gọi điện, cậu hỏi người âm thầm bảo vệ Chu Việt Trạch: “Cậu ấy ở đâu?”
“Ở bệnh viện.”
“Hả?”
“Hình như làm giám định người thân.”
Hướng Hàn: “…” May là giám định kia là giả nhưng kết quả là thật.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Trong phòng làm việc, giáo viên chủ nhiệm mặt mày nghiêm túc: “Tuy hai bên đều hiểu lý lẽ, không tính toán. Nhưng Chu Việt Trạch đánh bạn học là thật, hôm qua còn đẩy ngã một bạn học mắc bệnh tim, khiến bạn ấy phải cấp cứu, thẹo quy định của nhà trường sẽ bị kỹ luật…”
“Bệnh tim?” sắc mặt Kỷ Vi trắng bệch, vội hỏi: “Bạn học ấy tên gì, hiện tại thế nào rồi?”
“ Thưa dì, chính là Tiểu Khanh, bây giờ đã không sao.” Trần Tuấn Vũ trả lời thay giáo viên chủ nhiệm, bị cha Trần vỗ một phát.
Kỷ Vi thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút nghĩ mà sợ nói: “ Việt Trạch thực sự càng ngày càng không ra gì, về nhà tôi nhất định…”
Quản gia Trương lúc này vừa tới, cười híp mắt ngắt lời: “Tôi là phụ huynh của Chu Việt Trạch, nghe nói cậu ấy ở trường đánh người?”
Văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau giáo viên chủ nhiệm lúng túng hỏi: “ngài cùng chị này là…”
Quản gia liếc mắt một cái hời hợt nói: “không quen.”
Nói xong còn bổ sung một câu: “Chu Việt Trạch cũng không quen biết cô ta.”
Kỷ Vi sắc mặt nhất thời lúng túng, mắt đỏ lên nói: “Này chú, tuy rằng hiện tại Việt Trạch ở Khương gia, nhưng nó dù sao cũng là con…”
Quản giá thiếu kiên nhẫn phất tay cắt ngang, sau đó nói với Cha Trần và giáo viên chủ nhiệm: “Hai vị, chúng ta trước tiên có chuyện cần nói.”
Giáo viên tỏ vẻ nghi hoặc, cha Trần lại khách khí nói: “Thì ra là quản gia Trương, hân hạnh, hân hạnh, ngài Khương dạo này vẫn khỏe chứ?”
Mấy phút sau, hiệu trưởng cũng đích thân đến. Ba người nói chuyện một lát, sau đó hiệu trưởng cùng cha Trần cùng tiễn quản gia Trương ra xe, toàn bộ quá trình đều không đoái hoài đến Kỷ Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-50-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-14.html.]
Hiệu trưởng cười híp mắt: “Ngài cứ yên tâm, những tin đồn ấy chúng tôi nhất định mau chóng làm sáng tỏ, quyết không để mọi chuyện xấu đi, chuyện ảnh hưởng danh dự của học sinh như vậy chúng tôi tuyệt đối không để xảy ra. Mặt khác, thành tích học tập của bạn học Chu rất tốt, không chừng năm nay sẽ thành thủ khoa của thành phố. Mong ngài về nhà khuyên bảo cậu ấy, đừng vì chuyện này mà phân tâm, ảnh hưởng đến việc thi đại học…”
Trần Tuấn Vũ: “…” Người bị đánh rõ ràng là tôi mà.
Cha Trần cũng khách khí nói: “Quản gia Trương, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến ngài Khương. Tuấn Vũ đứa nhỏ này thật không ra gì, tôi sẽ về nhà dạy bảo lại nó. Còn nữa, ngày ba tháng sau là đại thọ tám mươi tuổi của cha tôi, hôm trước trong nhà có đưa thiệp mời, ngài Khương nếu có thời gian, đến lúc đó mong ngài nể mặt tham dự.”
Trần Tuấn Vũ: “…” Có đúng là cha ruột mình không vậy?
Kỷ Vi đứng phía sau bọn họ, mặt lúc trắng lúc xanh, thần sắc ai oán.
Chu Việt Trạch là học sinh ngoại trú, không cần tự học buổi tối, sau khi ra khỏi bệnh viện thì trở về Khương gia.
Hướng Hàn đang ngồi ở ghế sofa phòng khách, làm bộ đang lật báo, thấy cậu đi ngang qua không khỏi nhếch khóe miệng.
Ở trong trường đánh nhau đúng không, giỏi lắm, cuối cùng cũng đến lúc cậu phát huy uy quyền của phụ huynh.
====================
Chu Việt Trạch bỏ cặp xuống, tính lên lầu thay quần áo sau đó xuống lầu ăn cơm. Khi đi ngang qua phòng khách bỗng nhiên bị gọi lại.
“Nghe nói hôm nay cậu đánh nhau ở trường?” Hướng Hàn vẫn cầm tờ báo, không ngẩng đầu hỏi.
Dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Chu Việt Trạch dừng lại quay người, nhìn cậu nói: “Ừ.”
“Cậu đánh người ta sưng mặt mũi, còn uy h.i.ế.p đối phương?”
Chu Việt Trạch: “…” Anh mất trí nhớ đấy à? Không phải anh cho người đánh hay gì?
Chu Việt Trạch: “… Không có, chỉ đá một đá.”
Quản gia cũng lập tức làm chứng: “Đúng vậy, hôm nay ngài Trần chính miệng thừa nhận, là anh ta đánh con trai mình.”
Khóe miệng Hướng Hàn hơi rút, gấp báo lại ném lên khay trà, nhớ lại những câu nói khi cha cậu dạy bảo mình, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Việt Trạch, lạnh giọng nói: “Mấy ngày trước lúc muốn đi học, đã hứa với tôi cái gì? Đánh nhau, uy h.i.ế.p bạn học, tôi cực khổ kiếm tiền nuôi cậu ăn học, cậu còn…”
“Diễn hơi lố, thiết lập tính cách sắp vỡ rồi!” Hệ thống vội vã nhắc nhở, trong lòng sợ hãi.
“Khụ khụ, ngại quá, nhập tâm quá.” Hướng Hàn nhanh chóng ho vài tiếng, nâng chén trà lên che dấu.
Chu Việt Trạch mặt mờ mịt, cậu hứa cái gì cơ, sao cậu không nhớ? Với lại cậu dùng tiền của anh ta để đi học khi nào?