Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 48: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà (12)
Cập nhật lúc: 2024-05-23 20:14:34
Lượt xem: 34
Chu Việt Trạch nghiêng đầu, trong miệng đầy máu, ánh mắt hình như có gì đó lóe lên. Nhưng khi cậu quay lại nhìn Lộ Uyển, ánh mắt lại bình tĩnh không có chút cảm xúc nào.
Thấy vậy, giọng của Lộ Uyển càng cao hơn: “Sao cậu còn đứng ở đây? Cướp cha của Việt Khanh còn chưa đủ, còn muốn ức h.i.ế.p thằng bé ở trường nữa à, sao cậu không biết xấu hổ như vậy hả? Được bồ nhí nuôi ở bên ngoài đều không biết xấu hổ như vậy à?
Một số học sinh nghe xong lập tức thì thầm to nhỏ, các giáo viên cũng tỏ ra xấu hổ, vội vàng bước tới khuyên bảo.
Từ lúc Lộ Uyển biết đến sự tồn tại của Chu Việt Trạch, trong lòng đã khó chịu vô cùng. Bây giờ lại biết được Chu Việt Trạch xô ngã Chu Việt Khanh thì càng tức giận hơn, thấy cậu ta đứng im không chịu đi thì tức giận hơn, muốn bước tới tát cho cậu ta một cái nữa.
Các giáo viên nhanh chóng ngăn cô lại, Lộ Uyển lại mất thăng bằng suýt ngã xuống đất. Chu Việt Trạch bất ngờ tiến lên đỡ cô, nhân cơ hội nhổ vài sợi tóc.
Lộ Uyển cảm thấy hơi đau, cho rằng cậu ta cố ý kéo tóc cô, đững vững thì muốn tát cậu một cái.
Hướng Hàn vừa lúc tới nơi, dùng ánh mắt ra hiệu. Vệ sĩ lập tức tiến lên, trực tiếp đẩy Lộ Uyển xuống đất.
Nhìn thấy trên mặt Chu Việt Trạch có dấu tay hiện lên , Hướng Hàn rất muốn cười lớn, nhưng hệ thống nhắc nhở kịp lúc nên cậu cố nhịn xuống.
Trên mặt Lộ Uyển lộ ra vẻ tức giận, nhưng khi ngẩng đầu nhìn rõ người tới, cô chỉ có thể tạm thời đè nén tức giận, miễn cưỡng hỏi: "Ngũ gia làm như vậy là có ý gì?"
"Cô đánh con trai tối." Hướng Hàn mặt không cảm xúc nói.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Khóe miệng Chu Việt Trạch khẽ co giật, gây ra cảm giác đau rát.
Lộ Uyển nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta làm con tôi bị thương phải vào viện, tôi chỉ là muốn dạy dỗ cậu ta một chút thôi.”
Hướng Hàn nói: "Ồ, vậy thì tôi cũng chỉ muốn dạy dỗ lại người đã làm con trai tôi bị thương thôi.”
Lộ Uyển không biết nên nói gì, sắc mặt rất khó coi. Mấy giáo viên và học sinh thấy cảnh này cũng không dám đi lên ngăn cản nữa.
Cuối cùng, Chu Việt Trạch đi tới, nhỏ giọng nói với Hướng Hàn: “Thả bà ta ra đi.”
Hướng Hàn cũng không có ý định làm gì Lộ Uyển, nghe vậy thì xua tay, dẫn Chu Việt Trạch rời đi.
Không nghĩ tới vừa đi được hai bước đã bị người chặn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-48-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-12.html.]
Trần Tuấn Vũ đứng trước mặt hai người, sợ hãi nói: “Ngài, ngài Khương, cha của Chu Việt Khanh là chú Chu, không phải ngài. Cậu ấy vẫn là học sinh, mong ngài bỏ qua cho cậu ấy đi, ngài làm chuyện như vậy là đang vi phạm pháp luật.”
Vừa nói xong, sắc mặt Chu Việt Trạch lập tức tái mét. Trần Tuấn Vũ nói mấy câu này không khác gì là nói cho tất cả mọi người là cậu ta với Khương Hàm đang có quan hệ mập mờ nào đó. Giáo viên và các bạn cùng lớp vẫn còn ở gần đó, cậu thật sự rất nghi ngờ đối phương có thù oán với mình.
Hướng Hàn rất nhanh nhận ra người này, cậu bạn này, không phải là người yêu cùng Chu Việt Trạch ra nước ngoài kết hôn à? Mà bây giờ…hình như cậu ta bị người xuyên không lôi kéo đi rồi thì phải?
Cậu theo bản năng nhìn Chu Việt Trạch, Chu Việt Trạch lạnh lùng nói: "Một tên có vấn đề về đầu óc thối, không cần quan tâm đến cậu ta.”
Nói xong thì trực tiếp vòng qua Trần Tuấn Vũ rời đi.
Á à, cũng dũng cảm đấy! Dám đi trước cậu.
Hướng Hàn sai vệ sĩ lôi Trần Tuấn Vũ đi, sau đó vừa đi vừa nghĩ, làm sao để Lục Việt Trạch học được cách kính trọng người cha là mình đây?
===============================
Sau khi rời khỏi bệnh viện, vệ sĩ lập tức bước nhanh vài bước mở cửa xe trước khi Hướng Hàn tới. Khi người qua đường nhìn thấy vậy thì không khỏi tò mò liếc nhìn.
Hướng Hàn rất hài lòng với kết quả khi giả ngầu này, định cúi người đi vào. Nhưng mà vừa cúi đầu xuống thì thấy Lục Việt Trạch nhà mình đã ngồi ở bên trong, đã vậy còn ngồi ở ghế sau, chỗ này là ngai vàng độc quyền của cậu mà!
Sao lại hư hỏng thế chứ, chỗ của cha mình cũng dám ngồi, không biết hiếu thuận gì cả.
Nghĩ đến đối phương vừa bị một đám người xô đẩy qua lại, có thể đã ngã xuống đất, trên người còn dính đầy đất cát , Hướng Hàn không muốn ngồi vào trong xe chút nào. Mà ghế phụ gần chỗ tài xế quá nên cậu cũng không muốn ngồi.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có thể tạm thời chịu đựng, dù sao cũng là con mình, không cần phải ghét bỏ. Nhưng tên đầu sỏ đẩy cậu vào hoàn cảnh này thì nhất định phải nhận được một bài học, tên nằm trên giường bệnh kia thì tạm thời bỏ qua, chờ cậu ta tỉnh lại rồi nói sau, cứ để vị kia của Lục Việt Trạch làm đá khai đao đầu tiên vậy.
Nghĩ xong cậu quay người lại nói với vệ sĩ: "Cái cậu tên Trần Quân Vũ kia, đi dạy cho cậu ta một bài học.”
Vệ sĩ hiểu ý, giơ tay lên chào rồi nhanh chóng cùng vài người người đi.
Chu Việt Trạch thấy cậu mãi vẫn chưa đi vào thì hơi khó hiểu, nhưng vừa nghe cậu nói vậy lập tức hiểu.
Nếu muốn dạy dỗ Trần Tuấn Vũ thì lúc ở trong bệnh viện có thể phân phó người đi làm luôn, nhưng đối phương lại cố tình chờ cửa xe mở rồi mới nói, cố tình muốn nói cho cậu nghe à?
Cũng đúng, vốn dĩ anh ta đã có mục đích riêng, việc trút giận thay cậu thế này tất nhiên phải cho cậu biết, nếu không thì có ích gì?