Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 47: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà (11)
Cập nhật lúc: 2024-05-23 20:14:17
Lượt xem: 33
Oán khí trên người Hướng Hàn tăng mạnh, cậu muốn lao tới tóm lấy cổ họng đối phương, bắt cậu ta phun hết ra. Dám tranh đồ ăn với cậu, thằng nhóc này chán sống à? !
Đại khái là oán khí trên người cậu quá mạnh, Chu Việt Trạch rất nhanh đã nhận ra, nhưng sau khi nhìn cậu một cái thì lại quay đi như không có chuyện gì xảy ra.
Hướng Hàn bất lực nhìn cậu ta ăn miếng bánh bao cuối cùng, oán hận gần như biến thành thực thể, suýt nữa khiến cậu tức chết. Cậu đến gần với vẻ mặt u ám, lạnh lùng nói: "Ăn ngon không?"
Chu Việt Trạch im lặng, thật sự không muốn trả lời. Nhưng bánh bao là do đối phương điều sở thích của cậu rồi đặc biệt yêu cầu nhà bếp làm. Nếu cậu không trả lời, sợ là sẽ làm anh ta bực mình.
Vì thế cậu ngập ngừng nói: "Cũng tạm được."
Tạm được? Tạm được mà còn ăn hết, một cái cũng không biết phần lại cho cậu?
Hướng Hàn tức giận muốn chết, nhưng khuôn mặt liệt lại không cho cậu có cơ hội nổi giận, cậu đơn giản ra lệnh cho đầu bếp: “Ngày mai làm thêm một phần nữa.”
Quản gia rất yên tâm, ông chủ thật sự là rất quan tâm đến cậu Chu, xem ra lần này ngài ấy muốn có mối quan hệ nghiêm túc chứ không phải chơi đùa.
Chu Việt Trạch cũng hiểu lầm tiếp, cho là phần thêm là cho mình, mím môi nói: "Một phần là đủ rồi." Dù thích đến mấy cũng nên kiềm chế, ăn nhiều cũng sẽ ngán.
Đủ cái mẹ gì, mi đúng là thằng con chuyên báo cha mà! Hướng hàn chịu đựng sự khó chịu trong người, không muốn để ý đến cậu ta nữa.
Ngày thứ ba, để tránh cho món bánh bao gạch cua yêu quý của mình bị người khác ăn mất, Hướng Hàn cố ý dậy sớm.
Lúc Chu Việt Trạch bước vào nhà ăn thì cậu đã ăn xong bữa sáng, lau miệng chuẩn bị ra ngoài.
Chu Việt Trạch liếc nhìn bàn ăn, cảm thấy có chút kỳ lạ. Chẳng phải Khương Hàm không thích bánh bao gạch cua à? Hay là hôm qua cậu hiểu lầm?
Nhưng Hướng Hàn vừa rời đi, quản gia đã đi tới nói: "Có lẽ hôm qua nhìn thấy cậu ăn ngon nên hôm nay ngài ấy cũng muốn ăn một phần đấy.”
Chu Việt Trạch suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có khả năng lắm.
Hướng Hàn không biết chuyện này, đến công ty thì xử lý mấy chuyên quan trọng, làm xong thì bắt đầu nghe vệ sĩ báo cáo về cuộc sống hằng ngày của Chu Việt Trạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-47-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-11.html.]
Vì vắng mặt một tuần không có lý do nên ngày hôm qua Chu Việt Trạch đã bị chủ nhiệm gọi ra ngoài cằn nhằn một trận. Nhưng vì điểm số tốt, ngày thường cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nên cuối cùng cũng chỉ bị phạt viết kiểm điểm rồi thôi.
Chu Việt Khanh cũng học ở trường này, với tình trạng cơ thể cậu ta đáng ra không nên đến trường. Không biết cậu ta gặp chuyện gì, nhất quyết nói mình muốn sống một cuộc sống bình thường, người nhà Chu không lay chuyển được ý muốn của cậu ta nên phải miễn cưỡng đồng ý.
Nhờ cậu ta mà danh tiếng của Chu Việt Trạch cũng không tốt đẹp gì, rất nhiều người biết cậu là con riêng. Thành tích học tập của cậu lại rất xuất sắc, khó tránh khỏi có người ghen tị, ở sau lưng đ.â.m chọt nói xấu.
Là người biết rõ cốt truyện phát triển của vai phản diện, kẻ xuyên không rất kiêng kị Chu Việt Trạch, sợ một ngày nào đó ngủ dậy thì hào quang nhân vật chính lại sáng lên, lấy đi tất cả những thứ cậu ta đang có.
Kẻ xuyên không cảm thấy nếu đã là người thì ai cũng có thể ích kỷ, để có thể sống một cuộc sống tốt hơn thì cậu ta chỉ có thể lựa chọn chèn ép đối phương. Cậu ta không thể để thân phận của mình lộ ra ngoài chứ đừng nói đến việc để Chu Việt Trạch trở về nha Chu.
Một ngày sau khi Chu Việt Trạch trở lại trường học, Chu Việt Khanh đã đến gặp cậu, có vẻ như đang do dự không muốn nói, cuối cùng thở dài nói: "Thật xin lỗi."
Chu Việt Trạch vốn đã hận nhà họ Chu, nhìn thấy cậu ta thì càng ngứa mắt muốn, cười nhạo một tiếng rồi bỏ đi. Nhưng vào lúc khoảng cách của hai người rút ngắn lại, cơ thể Chu Việt Khanh lại hơi nghiêng sang, đúng lúc đụng trúng cậu.
Sau đó cậu ta ngã xuống đất, ôm ngực, môi tím tái, trông như sắp c.h.ế.t đến nơi.
Chu Việt Trạch cho là cậu ta đang giả vờ, dù sao nếu đã đau đến như vậy mà vẫn có thời gian liếc mắt nhìn cậu thì không c.h.ế.t được. Cậu lại cười nhạo một tiếng rồi quay người rời đi. Nhưng vừa bước được một bước thì đã bị chặn lại.
"Đụng trúng người ta mà quay đi như vậy à, từ khi nào cậu lại thay đổi nhiều vậy?” Trần Tuấn Vũ cau mày, tức giận nhìn cậu.
Chu Việt Trạch hơi nheo mắt lại, sau khi nhận ra là ai, sắc mặt có chút mỉa mai, lạnh lùng nói: "Tránh đường!"
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Bọn họ từng là bạn tốt, nhưng kể từ khi Chu Việt Khanh xuất hiện thì tình bạn này đã dần biến mất. Bây giờ Trần Tuấn Vũ suốt ngày chỉ biết chạy quanh Chu Việt Khanh, như một con ch.ó bảo vệ một bông hoa.
Trần Tuấn Vũ giật mình một lát, sau đó càng tức giận hơn, kéo cậu lại nói: “Chu Việt Trạch, tớ biết cậu tức giận là vì… quyết định của chú, như cậu cũng không nên giận chó đánh mèo lên người Việt Khanh, cũng không nên đẩy cậu ấy như thế, cậu biết rõ cơ thể cậu ấy không tốt mà…Thôi, đi với tớ đến bệnh viện, lát nữa xin lỗi cậu ấy…”
Chu Việt Trạch bị chọc giận đến mức muốn cười, đẩy cậu ta ra, cười lạnh nói: "Mày có bệnh thì đi khám nhanh đi, đừng có ở đây cắn người bậy bạ.”
Trần Tuấn Vũ bị đẩy đi loạng choạng vài bước, sau khi đứng vững, không thể tin được nhìn cậu ta. Các bạn học xung quanh cũng tức giận tiến tới ngăn cản. Thầy giáo nhanh chóng đi tới, sau khi hiểu rõ tình hình lại mắng cậu liên tục, Chu Việt Trạch cuối cùng vẫn phải đi đến bệnh viện.
Lúc Hướng Hàn biết được chuyện này vốn đang buồn chán mà ngủ gật, nghe xong lập tức hưng phấn, chỉnh lại quần áo, gọi thêm mấy vệ sĩ, tinh thần phấn chấn chạy đến bệnh viện.
Tuy nhiên người nhà Chu lại đến sớm hơn cậu, Lộ Uyển lao vào bệnh viện, sau khi hiểu rõ mọi chuyện thì giơ tay tát Chu Việt Trạch một cái, sau đó chỉ vào cậu và hét lên: "Cậu cút ra ngoài cho tôi!"