Diệu Phương Sinh ở trong mơ. giấc mơ mùa tuyết lạnh giá, nắng ấm và làn gió nhẹ.
Diệu Phương Sinh trông thấy Nam Lăng Tử bên cạnh nàng thuở xưa. Họ nắm tay, đường lớn ngang qua nhiều nơi náo nhiệt.
Không khung cảnh bi thương nào như những giấc mơ quen thuộc, chỉ dòng qua vùng trời yên bình.
Diệu Phương Sinh cả hai dừng ở một tiệm vải, ánh mắt chạm , chứa chan tình ý, còn trò chuyện kể về kỉ niệm xưa.
Hai nhắc đến đầu gặp , cũng là tiệm vải mặt. Hồi Nam Lăng Tử nhiều mỹ nữ theo đuổi, từng trốn những cô nương và chạm mặt nàng.
Chàng thoát khỏi truy đuổi, còn nàng bảo đưa ngân lượng mới giúp... Sau đấy vẫn tìm nàng, họ tự nhiên thiết hơn qua những buổi trò chuyện.
Diệu Phương Sinh nhớ ngày cuối Nam Lăng Tử đến tiệm vải tìm , ngỏ ý cầu .
Một vương gia quyền quý bỗng lòng dân nữ tầm thường. Hai môn đăng hộ đối, nàng chẳng ngần ngại gì hết.
Dù tương lai khó khăn, bọn họ vẫn kết tóc thành một đôi phu thê. Hẹn ước bên răng long đầu bạc.
Trong lúc Diệu Phương Sinh đắm chìm quá khứ, Diêm Vương đột ngột xuất hiện. Ông vung tay lên, luồng khí đen lan xung quanh phá vỡ khung cảnh trong mơ.
Đám khí đó cũng bao lấy Diệu Phương Sinh, chúng bóp chặt cổ, tàn ác đ.á.n.h thức nàng tỉnh dậy.
Diệu Phương Sinh cảm giác đau nhói vùng cổ, hít thở cũng khó khăn, nàng dần tỉnh táo mở mắt. Trông thấy Diêm Vương ngay đầu giường, nàng bật dậy vội quỳ xuống.
Diêm Vương nữ nhân quỳ đất bằng ánh mắt sâu thẳm, ông chậm rãi : "Ngươi nhân lúc chú ý, tự tiện hành động thế ư?"
Diệu Phương Sinh khom lưng và cúi đầu, nàng vẻ bảo: " sai, tự nguyện chịu phạt thật nặng, mong ngài hãy nguôi giận..."
Nét mặt của Diêm Vương cau , vì chẳng hài lòng chuyện Diệu Phương Sinh gây . Ông tăng sức để luồng khí siết chặt cổ nàng, lát hạ thấp giọng : "Ta tạo cơ hội để ngươi gần con trai , mà ngươi càng càng xa cách nó!"
Ông ngờ Diệu Phương Sinh đến Nhân gian sẽ phản , lúc ở Âm gian thì chẳng dám nửa lời trái ý...
Người mặt ông thể can thiệp nhiều Nhân gian, bèn hành động trái việc bàn đấy. sẽ ngày tất cả về Âm gian, xem Diệu Phương Sinh còn bày trò gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/chuong-23-cong-tu-thuoc-dan-cua-nguoi-chay-roi-2.html.]
Chờ khi trở về, ông tự tay trừng phạt, để nữ nhân ghi nhớ.
Diêm Vương ấp ủ tính toán trong đầu, nhấc tay thu hồi khí đen. Chờ Diệu Phương Sinh hít thở thông thoáng, ông nhẹ nhàng dặn dò: "Không , nhất là mau chóng về chỗ cũ, t.h.u.ố.c dẫn cho Y Độc công tử."
Diệu Phương Sinh hết, bề ngoài gật đầu thuận theo. Trong lòng nghĩ cách tìm Nam Lăng Tử, nàng ở kiếp sống thế nào...
Còn nhiệm vụ Diêm Vương giao, nàng tạm gác . Nếu ông trừng phạt thì cũng chấp nhận, vì họ hồn phi phách tán là một giải thoát, nhưng đối với ông như ngõ cụt.
Diêm Vương mất nhiều năm, mới khiến hai linh hồn thuần thục nhiệm vụ, ông gây khó cho chính .
Diệu Phương Sinh chờ Diêm Vương biến mất, thẳng lưng lên, mà vì quỳ quá lâu dẫn tới tê chân. Thân thể nàng ngả nghiêng sắp ngã, đúng lúc bàn tay đỡ từ đằng .
Diệu Phương Sinh đầu , giúp đỡ là một thiếu niên thấp hơn nửa cái đầu. Nàng khẽ xoay qua, mở lời: "Đa tạ ..."
Thiếu niên dìu Diệu Phương Sinh về giường, hỏi han nàng thấy khó chịu ở . Song mới nhẹ nhàng : "Cô nương cứ yên tâm nghỉ ngơi, bên Dung gia sư phụ lo ."
Diệu Phương Sinh quan sát thiếu niên, lông mày dài cong, sống mũi thật thẳng, đôi mắt như chim ưng linh động. Trông dáng vẻ ưa , động tác càng nhã nhặn.
Dựa từng cử chỉ của thiếu niên, dường như quen chăm sóc những thương.
Diệu Phương Sinh suy tư một lúc, ngập ngừng hỏi: "Sư phụ là ai ?"
Thiếu niên mỉm , đáp : "Sư phụ là Tiên Dược Lão Nhân, ông hành nghề y, giang hồ cũng nhiều đến. Dung gia ắt nể mặt sư phụ mấy phần, mà thả cô nương ."
Diệu Phương Sinh gật đầu, tỏ lòng ơn bảo: "Nếu các vị cần gì, thì sẽ chối từ..."
Thiếu niên chỉ nhẹ mà đáp, ngược dặn dò: "Cô nương cứ ở đây dưỡng thương, bao giờ bình phục hãy tính tiếp."
Diệu Phương Sinh khẽ ừ một tiếng, chờ thiếu niên ngoài, nàng nhắm mắt tự tìm kiếm những tin tức trong ký ức của chủ thể.
Kiếp , thứ đều liên quan tới Giang Hồ, nhưng Giang Hồ dính dáng danh gia vọng tộc.
Đa võ công cao cường, thì phận chẳng tầm thường, con của gia tộc lớn nào đó, hoặc việc cho một gia chủ lắm tiền nhiều tật.