“Hu hu!” Trình Phượng Linh bật , “Từ khi chuyện, em vẫn luôn cho rằng là con ruột của cha nuôi, thế mà bỗng một ngày bảo rằng em chỉ là con nuôi, họ đưa em về với cha đẻ.”
“Anh ơi, lúc đó em mới tám tuổi thôi đấy! Anh hiểu lúc em sợ hãi đến mức nào ? Có hiểu em căm hận đến nhường nào ?”
“Đã sinh em thì tại đem cho khác? Cho thì cũng thôi , nhưng tại cho em một gia đình tử tế hơn, để em sống cả đời mà bao giờ là con nuôi chứ?”
“Haizz!” Cha Trình khẽ thở dài.
Thật , tình thương ông dành cho em gái phần lớn là sự áy náy.
Cha Trình vẫn nhớ như in, năm đó lúc em gái mới đưa về lóc t.h.ả.m thiết và sợ hãi đến mức nào, con bé cứ ôm chặt lấy đùi nuôi, van xin hai vợ chồng đừng bỏ rơi nó, đừng đưa nó cho khác.
Cha Trình : “Cha cho cô cũng là bất đắc dĩ thôi, lúc cô mới sinh, một giọt sữa nào cả.”
“Mà khi nhà khó khăn như , nếu giữ cô thì chắc nuôi nổi .”
“Hơn nữa, lúc đó họ cũng cha nuôi của cô con ruột. Vốn dĩ khi cho cô , chủ yếu là vì nghĩ cha nuôi con, tin rằng họ sẽ đối xử với cô như con gái ruột.”
“Vì , dù cha nhớ cô đến thế nào cũng từng nghĩ đến việc qua thăm, chủ yếu là cha nuôi của cô nghĩ nhiều, sợ họ lo lắng sẽ nuôi con tu hú.”
“Hừ! Anh dĩ nhiên là về phía cha mà giúp cho họ ,” Trình Phượng Linh vẫn ấm ức, “Đứng ngoài thì dễ lắm, nếu đổi là thì .”
“Đổi cha cho nuôi hồi nhỏ là , chắc chắn sẽ còn hơn cả em...”
“Thôi,” cha Trình sa sầm mặt cắt ngang lời em gái, “Cô còn oán giận cái gì nữa? Cha đều mất nhiều năm , chẳng lẽ cô vẫn oán trách họ ?”
“Hơn nữa, ngoài việc cho cô con nuôi , thì từ lúc cô tám tuổi trở về nhà đến nay, cha bạc đãi đứa con gái bao giờ ?”
“Trình Phượng Linh, nếu cô thật sự buông bỏ khúc mắc trong lòng thì cũng đừng về nhà đẻ nữa. Dù đây cũng chẳng nợ nần gì em, chẳng lý do gì bắt gánh chịu sự bất mãn và oán hận của em cả.”
Trình Phượng Linh vội lau nước mắt, dám oán thán gì thêm.
Dù cô cũng cả thật sự nổi giận, đây là lúc cô thể tiếp tục tùy hứng.
“Thôi , coi như là em sai ,” Trình Phượng Linh nhận , “Anh là trai em, chẳng lẽ thật sự so đo với em gái .”
Thấy em gái , cha Trình cũng mềm lòng: “Em cũng ngần tuổi , vẫn hiểu chuyện gì cả.”
“Vâng , là em hiểu chuyện,” Trình Phượng Linh vội theo, “Anh, em sai , nhà hải sản, vẫn sẽ bảo Xuân Nha mang sang nhà em chứ!”
“Cô , hóa cái mà cô gọi là sai , thực chất chỉ là thèm đồ nhà cháu thôi !” Trình Xuân Nha nhạo, “Nếu như thì cháu khuyên cô đừng nhận sai với cha cháu gì.”
“Bằng cô cứ dẻo miệng vài câu, cháu đây chạy vắt giò lên cổ mang đồ sang cho cô, những thế còn chịu sự coi thường của cô nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-910-ke-can-ba-thap-nien-70-21.html.]
“Trước thì thôi, nhưng bảo cháu cái việc tốn công vô ích đó nữa thì cháu .”
“Mày...” Trình Phượng Linh định nổi nóng với cháu trai thì lập tức nén , “Xuân Nha, đây là cô đúng, cô xin cháu, cháu đừng so đo với cô nữa ?”
“Không ,” Trình Xuân Nha đáp, “Cháu cứ so đo đấy, cô gì cháu nào.”
“Mẹ,” Trình Xuân Nha , “Con đói , mau gì cho con ăn .”
“Cơm của con với cha đang hâm nóng trong nồi đấy.” Vừa , Mẹ Trình gọi ngoài, “Xuân Muội, đừng động đống hải sản cha con mang về nữa, mau bếp bưng đồ ăn trong nồi bàn cho con ăn .”
“Con .” Giọng Trình Xuân Muội từ bên ngoài vọng .
Trình Xuân Nha cũng lập tức ngoài.
Bàn ăn nhà họ Trình đặt ở trong bếp, cả nhà đều ăn cơm ở đó.
...
“Anh, xem, xem nó kìa?” Trình Phượng Linh tức giận , “Anh xem Xuân Nha , nó coi em là cô gì cả!”
“Tự dáng vẻ trưởng bối, còn ngượng mà trách cháu nó coi gì,” Trình liếc mắt một cái với chồng. “Ông cũng mau ăn cơm ! Kẻo đói quá .”
Cha Trình dậy ngoài, tỏ vẻ để ý đến em gái, điều càng khiến Trình Phượng Linh tức c.h.ế.t.
Khi cha Trình bếp xuống bàn ăn, Trình Xuân Nha liền lên tiếng: “Cha, cha đừng mềm lòng với cô đấy, nếu thì đừng trách con nổi giận.”
“Tóm mà bắt con đưa hải sản khô cho cô nữa thì gì con cũng . Cha đưa thì tự mà đưa, đừng bắt con chạy vặt nữa.”
“ ,” Trình Xuân Muội thêm, “Cha, thì con gì, nhưng nếu cha nhượng bộ, chỉ vì mấy giọt nước mắt của cô mà mềm lòng, thì đừng trách cả con và đều thèm để ý đến cha nữa.”
“Trong mắt hai đứa bây, cha là loại hồ đồ đến thế ?” Cha Trình bất lực , “Hai em cứ yên tâm ! Cha ngần tuổi , còn gì mà thấu?”
“Trước đây so đo với cô các con, cho cùng là vì cha thấy với nó. Ai bảo cô các con mới sinh ông bà nội đem cho gì?”
“ bao nhiêu năm qua, những gì cha thể cho cô các con cũng , huống hồ cho đúng , với cô con là ông bà nội.”
“Rốt cuộc năm đó cho nó là chủ ý của ông bà, chứ chủ ý của trai , nên cha chẳng nợ nần gì cô các con cả.”
“Cha mà nghĩ như sớm hơn thì con chịu sự coi thường của cô mấy năm nay .” Trình Xuân Muội bĩu môi.
“Con bé c.h.ế.t tiệt , còn mãi thế hả?” Cha Trình nghiêm mặt con gái, “Mau xử lý đống hải sản , đừng ở đây cản trở cha với con ăn cơm.”
“Hừ!” Trình Xuân Muội hậm hực hừ lạnh một tiếng ngoài.
“Cha, cô đến đây, đạt mục đích chắc chắn sẽ bỏ , con chỉ sợ cô sẽ quậy phá thôi,” Trình Xuân Nha ăn cháo , “Vậy cha định thế nào? Tính trở mặt với cô, đoạn tuyệt quan hệ luôn ?”