"Mấy thím, cháu còn việc, chuyện với nữa." Trình Xuân Nha vốn chẳng hứng thú ở tám chuyện với mấy phụ nữ , xong liền vội vàng rời .
Nhìn bóng lưng Trình Xuân Nha khuất dần, mấy đàn bà vẫn chịu dừng , vẫn tiếp tục bàn tán chuyện giữa cô và Nguyên Quế Anh dứt.
Không còn cách nào khác, ở cái thời đại mà giải trí khan hiếm thế , chỉ cần một chút chuyện để bàn tán thôi cũng đủ khiến hứng thú suốt cả một thời gian dài.
Huống chi là chuyện giữa Trình Xuân Nha và Nguyên Quế Anh, e rằng lâu nữa mới hết bàn tán về hai họ.
Sau đó một thời gian, ngày nào Trình Xuân Nha cũng đồng việc, còn hăng hái, mỗi ngày đều đạt công điểm tối đa.
Mọi thấy Trình Xuân Nha chăm chỉ như , ánh mắt càng thêm thương cảm.
là tội nghiệp! Có lẽ là Nguyên Quế Anh tổn thương quá sâu, nên mới liều mạng việc như , mệt đến mức chẳng còn tâm trí mà nghĩ ngợi gì nữa.
Còn về việc con trai việc quá sức như , cha Trình ngoài lo lắng cũng cách nào hơn. Dù thì việc con trai chịu dồn hết tâm sức công việc, còn hơn là cứ buồn bực mà chuyện dại dột.
Nửa tháng , việc thu hoạch kết thúc.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Trình Xuân Nha liền cùng cha Trình chèo thuyền đ.á.n.h cá khơi.
, là chèo thuyền đ.á.n.h cá thật. Bởi vì ở thời , thuyền đ.á.n.h cá chỉ dùng sức chèo, gì dám tận ngoài khơi xa, chỉ thể thả lưới ở vùng biển gần bờ thôi.
cũng , tài nguyên biển của thời quả thật phong phú!
Chỉ cần thả lưới quanh vùng biển gần bờ thôi mà lượng cá bắt cũng khá dồi dào.
"Không tệ, tệ! Hôm nay cha con chắc chắn đủ hai mươi công điểm đấy!" Cha Trình thành quả hôm nay, tâm trạng . "Lựa mấy con tôm nhỏ , mang về nhà bảo con phơi khô thành tôm nõn, gửi cho cô của con."
Loại tôm biển phơi khô dùng để nấu canh bỏ một ít ngọt nước.
Em gái cha Trình lấy chồng ở thành phố, nên mỗi nhà phơi mẻ tôm khô cá khô gì đó, đều để . Dù thành phố giống nông thôn, hải sản ăn đến phát ngấy , nên thường các loại hải sản khô ở nhà, cha Trình đều bảo con trai gửi đến.
"Cha, con thấy nhà đừng nên cứ gửi mấy thứ hải sản khô chẳng đáng bao nhiêu cho cô con nữa." Trình Xuân Nha . "Lần con mang sang, cô út còn tỏ rõ vẻ vui, vẻ mặt ghét bỏ vô cùng."
Nhờ ký ức của nguyên chủ, Trình Xuân Nha đương nhiên rõ cô của nguyên chủ cái đức hạnh thế nào.
Cha Trình đối với em gái đến mà kết quả thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-897-ke-can-ba-thap-nien-70-8.html.]
Kiếp khi cha qua đời, cô đó đối với cảnh của chị dâu ngơ hỏi han. Bản nguyên chủ cũng chẳng ưa gì bà , nhưng thời đại họ hàng sống ở thành phố là chuyện nở mày nở mặt. Thế nên dù mỗi đến nhà cô út đều khinh rẻ, nguyên chủ vẫn vui vẻ . Cũng chính vì , cha Trình mới con mỗi đến đó đều chịu bao nhiêu ấm ức.
"Cái gì?" Sắc mặt cha Trình khó coi. Tuy thương em gái nhưng ông hồ đồ. "Vậy con sớm, nếu con sớm thì cha..."
"Cha thì thể gì?" Trình Xuân Nha ngán ngẩm ông. "Dù cô con cũng là em ruột của cha, cho dù cha con coi thường, lẽ nào cha đến đó cãi với cô út ?"
Cha Trình nghẹn lời, phản bác nổi: "Thôi ! Nếu cô con chê đồ nhà gửi thì khỏi cần gửi gì nữa."
" hải sản hôm nay thật sự ngon," cha Trình hải sản trong khoang thuyền, tâm trạng hơn một chút. "Hai con mực to , lựa mang về, bảo con xào lên ăn."
Sống ở vùng ven biển cái lợi là . Tuy cũng nghèo như ai, nhưng hải sản thì chẳng thiếu, ăn bao nhiêu cũng . Cán bộ thôn đối với chuyện dân làng lén giữ một chút cá tôm cũng chẳng nghiêm, chỉ ngơ cho qua. Dù thì thể giữ bao nhiêu ? Ăn mãi đồ biển cũng ngán, ai mà ham nhiều cho nổi!
Cứ như , Trình Xuân Nha mỗi ngày cùng cha Trình biển đ.á.n.h cá, nhanh nửa tháng nữa trôi qua.
Hôm đó nhà họ Nguyên một bà mối đến, là ở làng bên.
"Bên trai tuy lớn tuổi, nhà cũng nghèo một chút, nhưng với danh tiếng của con gái nhà các bây giờ, chịu lấy là , tư cách mà kén chọn nữa , bà thấy đúng ?"
Mẹ Nguyên vẻ mặt vui, tuy sự thật đúng là như , nhưng bà mối thẳng thừng chê bai con gái như thế, vui vẻ mới là lạ.
"Tuổi đối phương lớn quá, con gái mới mười tám, còn bên bốn mươi ," Nguyên bĩu môi . "Nếu thật gả cho ông , ông gọi một tiếng vợ, cũng chẳng dám đáp lời."
"Ôi chao! Không ngờ chị còn kén chọn đấy," bà mối . "Vậy thôi! Coi như hôm nay đến uổng công ." Nói xong bà giả vờ dậy định , trong bụng thì chắc mẩm đàn bà sẽ giữ .
"Ối giời ơi! cũng chỉ chơi thôi mà, bà căng lên !" Mẹ Nguyên quả nhiên vội kéo tay bà mối, cho . "Vậy nhà bên định cho bao nhiêu tiền sính lễ."
" nhé, tuy con gái mang tiếng thật, nhưng dù còn trẻ, nhan sắc, nên sính lễ cũng thể quá ít ..."
"Biết , ," bà mối cắt ngang lời Nguyên. "Cứ như nhà trai là đồ hổ, lấy con gái nhà bà !"
Chỉ thấy bà mối đảo mắt một cái, tiếp tục : "Nhà trai , nếu nhà bà đồng ý cuộc hôn nhân , nhà họ sẵn lòng cho hai mươi sáu đồng tiền sính lễ."
"Hả? Có hai mươi sáu đồng thôi ?" Mẹ Nguyên vẻ mặt vui. "Bố thí cho ăn mày chắc? Con gái là thế nào mà đưa ngần , cưới thì mơ !"
"Ha! Còn con gái nữa chứ," bà mối vẻ mặt khinh bỉ . "Cái đứa con gái hổ nhà bà, chẳng bao nhiêu thằng đàn ông chơi cho nát , bà còn mặt mũi nào mà hai chữ con gái đó!"
"Chị già , bà, bà đến bây giờ vẫn còn rõ tình hình ? Với danh tiếng của con gái nhà bà bây giờ, chịu lấy là phúc bảy đời , còn mặt mũi mà chê tiền sinh lễ cho ít!"