"Mày hiếu thảo cái gì chứ!" Mẹ Trình kìm cơn giận. "Giả vờ! Toàn giả vờ! Cái hiếu của mày đều là giả cả."
"Mày là đồ con bất hiếu, trong lòng nào chút hiếu thảo thật với cha . Đến chuyện đ.á.n.h cha đ.á.n.h mà mày cũng , còn mặt mũi nào mở miệng hiếu thảo với tao và cha mày ?"
" là trời đ.á.n.h thánh vật cái thứ súc sinh bất hiếu!" Mẹ Trình đập hai tay xuống bàn. "Tao rốt cuộc kiếp tạo nghiệt gì, mà sinh đứa con bất hiếu như mày."
"Mày , rốt cuộc mày thế nào? Hay là thật sự ép c.h.ế.t hai cái mạng già thì mày mới lòng, hả?"
"Ý kiến cũng tồi," Trình Xuân Nha xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc. "Ch, , thì hai mau c.h.ế.t cho con xem thử , con thấy vui trong bụng."
"Người mà vui vẻ thì tâm trạng cũng thoải mái. Giống như hôm qua con cưới vợ , tâm trạng sảng khoái đến mức cứ như bay lên trời!"
"Chỉ tiếc là..." Trình Xuân Nha tỏ vẻ tiếc nuối. "Sáng nay hắt cho một chậu nước lạnh, con từ đầu tới chân lạnh ngắt, đến giờ trong lòng vẫn khó chịu đây."
"Mà tâm trạng tệ, thì thể nổi nóng," Trình Xuân Nha đống thức ăn bàn với vẻ chán ghét, Diêu Bình Hoa . "Chị dâu cả, chút mỡ thịt nào thế , mà ăn cơm?"
"Mau lên, mau xào cho một đĩa trứng . Bắt ăn cơm thế , chẳng là cho tâm trạng vốn của càng thêm khó chịu ?"
"Mày còn mặt mũi nhắc đến trứng ?" Mẹ Trình nhắm mắt , cảm thấy sắp chịu nổi nữa. "Vợ chồng mày sáng nay chỉ phá hết mấy quả trứng, mà ngay cả nắm mì còn trong nhà cũng chúng mày ăn sạch ."
"Sao hả, như thế vẫn đủ, còn động đến trứng gà nhà nữa ?"
"Thằng tư," Trình nghiêm giọng. "Nếu thật sự mày ở trong cái nhà nữa, thì dắt vợ mày cút . Loại con trai như mày, tao và cha mày cần!"
Cha Trình gì, rõ ràng cũng đồng ý với lời vợ.
Mặc dù tiếc đứa con út là lao động giỏi, nhưng cũng xem tình hình. Nếu thằng út cứ loạn như , thì vẫn nên đuổi nó cho , tránh cho "mất cả chì lẫn chài", chỉ ăn thua lỗ.
"Thằng tư, mày còn ngây đó gì? Mau xin !" Trình Xuân Hà vẻ nghĩ cho em trai. "Nếu thật sự đuổi vợ chồng mày khỏi nhà, mày tính sống thế nào?"
"Thằng tư, mày còn trẻ," Trình Xuân Phúc cũng theo. "Còn cuộc sống khó khăn thế nào . Nếu thật sự đuổi , vợ chồng mày thử nghĩ coi, ngày tháng sống nổi?"
" thế," Trình Xuân Lai cũng . "Cuộc sống trong nhà dù khó khăn đến mấy, nhưng ít nhất cũng một mái nhà che mưa che nắng. Vợ chồng mày mà đuổi , tao xem chúng mày ở ."
"Ha ha!" Trình Xuân Nha phá lên. "Mấy buồn thật! Nói đuổi là đuổi !"
"Có từ đến nay luôn tỏ quá lời, nên các đến giờ vẫn nghĩ Trình Xuân Nha dễ bắt nạt lắm ?"
"Hừ!" Trình Xuân Nha hừ lạnh. "Muốn đuổi khỏi cái nhà , mơ ! Trừ khi chính đồng ý riêng, bằng thì là Thiên Hoàng lão tử đến cũng đừng hòng đuổi vợ chồng khỏi cái nhà !"
Trâu Yêu Muội vội vàng gật đầu phụ họa.
, đừng hòng đuổi hai vợ chồng họ ! Cho dù đuổi , thì cũng chia phần cho vợ chồng cô , thì cô và Xuân mới dọn khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-851-ngu-hieu-12.html.]
"Thế mày rốt cuộc gì?" Cha Trình đập mạnh tay xuống bàn.
"Không gì cả," Trình Xuân Nha cũng vỗ bàn cái "bốp".
"Mau xào cho một đĩa trứng, bằng thì khỏi ai ăn cơm. đây lật cả bàn ăn lên cho coi!"
"Mày mơ !" Cha Trình rõ tuyệt đối thể thỏa hiệp nữa, nếu thằng con bất hiếu còn sẽ đưa yêu cầu vô lý gì. "Muốn ăn trứng? Đừng hòng."
"Vậy thì còn gì để !" Trình Xuân Nha cũng khách sáo, lập tức lật tung bàn ăn.
"Á á á!"
Hành động của Trình Xuân Nha khiến mấy đứa trẻ trong nhà hét lên sợ hãi. Không còn cách nào khác, chú tư thật sự quá đáng sợ.
"Điên , điên , tao thấy mày thật sự điên !" Cha Trình giận đến mức gân xanh trán giật thình thịch, tim như ngừng đập.
"Người điên là thanh niên," Trình Xuân Nha đắc ý . "Mới thế thôi! Các cứ chờ xem! Từ nay trong cái nhà , hễ gì trái ý , hoặc bực bội một tí thôi, thì đủ trò cho coi."
Vừa dứt lời, Trình Xuân Nha dậy kéo Trâu Yêu Muội ngoài.
"... ." Mẹ Trình ôm ngực, ngã ngửa . Nếu nhờ Trình Xuân Lai kịp thời đỡ lấy, chắc bà ngã lăn đất .
"Mẹ, ? Đừng dọa chúng con mà!" Trình Xuân Lai vẻ mặt lo lắng, nhưng trong lòng nghĩ, nếu mà bệnh thật thì chẳng nhà tốn tiền t.h.u.ố.c men .
"Huhu! Đây là chuyện gì thế ?" Diêu Bình Hoa lóc. "Cuộc sống còn sống nổi nữa !"
"Cha, mau nghĩ cách !" Trình Xuân Phúc cha . "Thằng tư thật sự điên , cứu nổi nữa. Nếu còn tìm cách trị nó, thì cái nhà coi như khỏi sống yên."
"Tao còn cách gì?" Cha Trình gầm lên: "Mấy lời thằng bất hiếu đó , chẳng mày cũng ? Tao còn thể gì?"
"Hừ! Đuổi nó cũng chẳng ăn thua! Với cái vẻ mặt 'c.h.ế.t sợ nước sôi' của nó, tụi mày bảo tao còn nghĩ cách gì nữa!"
"Chẳng lẽ thật sự còn cách nào ?" Trình Xuân Hà gần như phát điên. "A! Cái thằng khốn nạn đó, nó rốt cuộc gì!"
Ra khỏi nhà họ Trình, Trâu Yêu Muội mới lo lắng hỏi: "Anh Xuân, bây giờ chúng ngoài sẽ ?"
"Bụng đang đói mà! Với cả vết thương trán nữa, đói bụng thế !"
"Hay là thế ! Chúng về nhà đẻ em, chỉ là..."
Trâu Yêu Muội tỏ vẻ khó xử. Dù con gái xuất giá, đến ngày thứ ba về thăm nhà đẻ, thì tự tiện về.