Xuyên Nhanh Ký Chủ Nhà Ta Lại Bày Trò - Chương 1100: Nhân vật đáng thương (11)
Cập nhật lúc: 2025-12-11 08:04:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bốp!”
Vẻ mặt Trình Xuân Nha trở nên tàn nhẫn, cô giơ tay giáng một cú bốp đầu Trương Thư Minh: “Mẹ kiếp, dám xưng ‘lão tử’ mặt chị đây , thằng nhãi ranh nhà nghĩ là ai thế hả?”
“Ra vẻ cái gì đấy!”
Trương Thư Minh tức giận như một con sư t.ử nhỏ đang nổi điên.
Trong khi đó, các bạn học trong lớp đều sững sờ sự tàn nhẫn của Trình Xuân Nha.
Đương nhiên, một là ngoại lệ.
Đó chính là Phó Thiếu Thắng ngay lưng Trình Xuân Nha. Chỉ thấy khóe môi nhếch lên, ánh mắt đầy kinh ngạc cô.
“Trình Xuân Nha, cô đừng quá đáng,” Vưu Lăng Vi tức giận . “Cô mắng thì thôi , tại mắng cả Thư Minh, còn tay đ.á.n.h nữa.”
“Đồ nhà quê nhà cô, chút giáo dưỡng nào ?”
“ giáo dưỡng thì liên quan quái gì đến cô!” Trình Xuân Nha nhạo Vưu Lăng Vi. “Còn về việc mắng cô...”
“Ha ha! Ai bảo cô ngứa mồm gì?”
Rồi ánh mắt Trình Xuân Nha khinh thường chuyển sang Trương Thư Minh: “Còn thì càng khỏi , từng thấy thằng con trai nào ngứa mồm ngứa tay như thế.”
“Hai ngứa ngáy đến thế, nếu thỏa mãn thì chẳng là phụ lòng hai quá.”
“Đương nhiên, hai cũng cần cảm ơn . Dù chúng cũng là bạn học, chuyện gì giúp thì sẵn lòng.”
“A!” Vưu Lăng Vi tức đến phát điên. “Trình Xuân Nha, cô lắm, Vưu Lăng Vi nhớ kỹ cô đấy.”
Vưu Lăng Vi thật sự nổi giận.
Cô thầm hạ quyết tâm, nhất định cho Trình Xuân Nha tay.
“Thôi đừng,” Trình Xuân Nha vội lùi hai bước. “ hứng thú với con gái , cô đừng mà yêu đấy nhé. Sau còn lấy chồng, cô bám lấy .”
Lời của Trình Xuân Nha khiến cả lớp trợn tròn mắt.
Dù thì tư tưởng của thời vẫn còn bảo thủ, nên khi những lời táo bạo như của cô, ai nấy đều sốc nặng.
“Ha ha!” Phó Thiếu Thắng bật ha hả. “Thú vị, thú vị thật đấy, bao giờ lời nào thú vị như .”
“Bạn học, chúng chính thức quen một chút nhé,” Phó Thiếu Thắng dậy với Trình Xuân Nha. “ là Phó Thiếu Thắng. Nếu ngại thì cứ gọi một tiếng Thắng, sẽ bảo kê .”
Cha của Phó Thiếu Thắng là thị trưởng, điều từ thủ đô đến thành phố B. Cả lớp ai cũng gia thế của lớn mạnh.
Điều quan trọng nhất là, Phó Thiếu Thắng ở trường vô cùng ngông cuồng, ngay cả giáo viên cũng chẳng coi gì, mà các thầy cô cũng dám gì .
Vì , Phó Thiếu Thắng ở trường chính là một sự tồn tại thể chọc .
Đã thế còn trai, khiến cho nhiều nữ sinh trong trường lòng.
Vưu Lăng Vi chính là một trong đó. Vì , khi Phó Thiếu Thắng , đôi mắt ghen ghét của cô như khoét một lỗ Trình Xuân Nha.
“Cậu bảo kê ?” Ánh mắt Trình Xuân Nha đầy khiêu khích Phó Thiếu Thắng. “Cậu là cái thá gì chứ! Còn đòi bảo kê , một thằng nhóc ranh. Sao đứa nào cũng thích to mồm thế nhỉ.”
“Đứa thì đòi vặn đầu xuống, đứa thì đòi bảo kê , thành phố các đầu óc vấn đề hết !”
Trình Xuân Nha đương nhiên như là đắc tội với tất cả trong lớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-1100-nhan-vat-dang-thuong-11.html.]
thế thì ?
Dù mục tiêu của cô cũng chỉ Phó Thiếu Thắng mà thôi.
Mà với một thiếu niên ngổ ngáo như Phó Thiếu Thắng, tuyệt đối thể cho sắc mặt , nếu thì khơi dậy sự tò mò của đây?
“Ha ha!” Phó Thiếu Thắng bật ha hả, chẳng những tức giận vì lời của Trình Xuân Nha mà còn : “Thú vị, thú vị thật đấy, từng thấy cô gái nào thú vị như .”
Cũng thêm, một như Phó Thiếu Thắng, tại kiếp đồng ý kết hôn với nguyên chủ.
Bị tàn tật là đả kích chí mạng đối với một kiêu ngạo như .
Vì , khi Trình Ngạo Mân từ hôn và nhà họ Trình cho con gái lớn gả , Phó Thiếu Thắng c.h.ế.t lặng, chẳng còn bận tâm nữa.
Thậm chí nếu vì nối dõi tông đường, chẳng thèm động nguyên chủ.
“Thiếu Thắng, tức giận?” Vưu Lăng Vi tức c.h.ế.t. “Con nhỏ nhà quê như mà tức giận chút nào ?”
Thật lòng mà , Vưu Lăng Vi sắp nghĩ rằng đầu óc Phó Thiếu Thắng vấn đề .
Nếu thì tại bình thường cô cẩn thận lấy lòng, đều tỏ thái độ lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn, nhưng khi Trình Xuân Nha mắng như , tỏ vô cùng hứng thú, hề tức giận chút nào.
Đây là đầu óc vấn đề thì là gì?
Chẳng lẽ Phó Thiếu Thắng thích Trình Xuân Nha !
Với cái mặt đen nhẻm, dáng vẻ quê mùa c.h.ế.t của Trình Xuân Nha, chỉ cần mắt mù thì thằng con trai nào thể để mắt đến cô chứ!
“Vưu Lăng Vi,” mặt Phó Thiếu Thắng sa sầm . “Bớt lo chuyện bao đồng . Cô nghĩ là ai mà tư cách quản chuyện của .”
Vưu Lăng Vi lập tức bật , chạy ngoài.
“Phó Thiếu Thắng, quá đáng thật đấy,” Trương Thư Minh Vưu Lăng Vi chạy ngoài, lập tức bênh vực. “Lăng Vi cũng chỉ quan tâm thôi, thể cô như .”
“Còn nữa, đầu óc vấn đề ,” Trương Thư Minh chỉ tay Trình Xuân Nha. “Con nhỏ nhà quê như , thế mà tức giận chút nào...”
“Á á!”
Lời còn dứt, Trương Thư Minh hét lên đau đớn.
Hóa , ngón tay đang chỉ Trình Xuân Nha cô bẻ gãy.
“ ghét nhất là khác chỉ tay mặt.” Vừa , ánh mắt tàn nhẫn của Trình Xuân Nha đảo một vòng quanh lớp.
Rồi cô nhạt: “Vậy nên đừng trách báo , nếu ai sợ c.h.ế.t thì cứ thử chỉ tay xem sẽ kết cục gì.”
Dứt lời, lực tay Trình Xuân Nha càng siết chặt.
Trương Thư Minh đau đến toát mồ hôi trán: “Buông... buông tay, tay... tay sắp gãy .”
“Hừ!” Trình Xuân Nha lạnh buông ngón tay Trương Thư Minh . “Đồ yếu ớt mà còn thích vẻ hùng. Chẳng lẽ tự nặng bao nhiêu cân ?”
“Ha ha!” Phó Thiếu Thắng bật ha hả. “Nói lắm, với loại yếu ớt như thì cho một bài học, nếu tưởng là hùng thật đấy.”
“Trương Thư Minh,” ngay đó, vẻ mặt Phó Thiếu Thắng đổi, túm lấy cổ áo Trương Thư Minh. “Dám lên mặt dạy đời , dám ?”
“Phó... Phó Thiếu Thắng, gì?” Trương Thư Minh sợ hãi . “Đây là trường học đấy, đừng tưởng cha là thị trưởng thì thể càn.”
“Ha hả!” Phó Thiếu Thắng khẩy hai tiếng buông Trương Thư Minh . “Bạn học Trương gì ? là học sinh ba đấy, thể càn ở trường chứ?”