Nguyên Dao phía Tạ Dung, bóng lưng ung dung bước , trong lòng chút thấp thỏm.
Cô lén hỏi Hoa Hoa:
“Sao đồng ý ăn cùng nhỉ?”
Không đáng lẽ nên cảm thấy phiền ?
Hoa Hoa cũng chần chừ suy nghĩ đáp:
“Thế nên đừng tán bừa nữa. Thay vì thế, nên tìm cách khiến khó chịu hơn .”
Nguyên Dao , cảm thấy cũng lý.
Cô đang mải mê suy nghĩ xem Tạ Dung ghét nhất điều gì thì bất ngờ, đàn ông phía đột ngột dừng .
Anh đầu cô gái vẫn luôn lặng lẽ theo phía .
Cô thì đang đắm chìm trong suy nghĩ, nhận .
Thế là—
“Bốp!”
Nguyên Dao đ.â.m sầm Tạ Dung.
Cô ôm mũi kêu lên đau đớn:
“Ui da!”
Cảm giác đau rát khiến nước mắt dâng lên trong mắt cô. Cô xoa xoa mũi, ngước .
Đôi mắt cảnh tượng đầy bình thản, chút cảm xúc nào.
Nguyên Dao chớp mắt qua làn nước mắt, bỗng nhớ Hoa Hoa từng rằng thích con gái xa lạ chạm .
Vậy là cô dứt khoát ôm chặt lấy tay , cọ cọ vài cái, đó ngước lên, giọng mềm mại:
“Thầy Tạ, đau quá…”
Hoa Hoa ôm mặt.
Dù đúng là tán tỉnh theo cách , nhưng trông kỳ lạ đến …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-91-toi-that-long-voi-em-6.html.]
Bên , ánh mắt Tạ Dung dường như chút d.a.o động khi bộ dạng đáng yêu đến mức lố bịch của cô.
Nguyên Dao còn đang nghĩ vẫn đẩy thì chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng gạt cô khỏi , thản nhiên :
“Đau thì cho cẩn thận .”
Tâm trạng Nguyên Dao như đang chơi tàu lượn siêu tốc, từ hụt hẫng chuyển sang phấn khích ngay lập tức.
Hai mắt cô sáng rực, đang định tiếp tục thử nghiệm thì Tạ Dung chờ cô gây chuyện thêm nữa.
Anh dẫn đầu bước một quán nhậu nhỏ bên đường.
Quán gần phim trường, chủ yếu phục vụ trong giới phim.
Dường như Tạ Dung là khách quen ở đây, nhân viên phục vụ thấy liền hiểu ý, dẫn ngay một phòng riêng yên tĩnh.
Nguyên Dao theo xuống, thấy mở thực đơn một cách quen thuộc.
lật hai trang, chợt nhớ gì đó, ngước cô.
Sau đó, đẩy thực đơn về phía cô, nhếch môi, giọng đầy lịch sự:
“Cô Nguyên mời khách, tất nhiên cô Nguyên chọn món.”
Nguyên Dao bắt đầu hiểu cách chơi , bèn ngượng ngùng:
“Thầy Tạ chọn … thầy thích ăn gì.”
Tạ Dung im lặng một chút, gì thêm, nhận thực đơn chọn vài món đơn giản.
Trước khi đóng thực đơn, bỗng như nhớ gì đó, với phục vụ:
“Thêm một bát trứng hầm hạch đào… cho vị tiểu thư bồi bổ não.”
Nhân viên phục vụ khựng , theo bản năng liếc Nguyên Dao, cũng đang sững sờ.
Nhịn , gật đầu rời .
Nguyên Dao: “…”