“Con gì!?”
Ba Nguyên Cảnh đập mạnh tay xuống bàn, tức giận bật dậy, trừng mắt :
“Nhắc nữa xem!”
Nguyên Cảnh vẫn thản nhiên sofa, như thể thấy cơn giận của ba , bình tĩnh lặp :
“Con cưới Dao Dao.”
Ba chỉ , tay run lên vì tức giận:
“Thằng nhóc hỗn láo! Nó là em gái của con!”
Nguyên Cảnh hờ hững đáp:
“ ruột thịt.”
“Con…”
Ba giận đến mức cảm thấy huyết áp tăng vọt, đặt tay lên n.g.ự.c để bình tĩnh , nhưng thở vẫn dồn dập, thành lời.
Vậy mà Nguyên Cảnh vẫn ý định nhượng bộ, thậm chí còn thản nhiên bổ sung:
“Con chỉ thông báo cho ba thôi, hỏi ý kiến.”
Ba suýt nữa ngất vì giận.
Lúc mới hồn cú sốc, vội vàng trấn an chồng, dìu ông xuống sofa để tránh lớn chuyện hơn.
Sau đó, bà con trai với ánh mắt đầy phức tạp:
“Dao Dao… đồng ý ?”
Ánh mắt Nguyên Cảnh trầm xuống.
Anh im lặng một lúc mới trả lời:
“Nếu cô , thì cũng lựa chọn nào khác.”
“Con…”
Ba lập tức nhảy dựng lên, quát lớn:
“Gậy của !? Thằng nhóc ! Ngay cả em gái cũng buông tha! Hôm nay đ.á.n.h c.h.ế.t thì mang họ Nguyên!”
Nguyên Cảnh nhếch môi, vẫn dửng dưng như :
“Ba đ.á.n.h c.h.ế.t con thì con cũng cưới cô .”
“…”
Ba tức đến mức nên lời, khắp phòng khách tìm cây gậy của .
Nhìn hai cha con cố chấp đối đầu , chỉ cảm thấy đầu óc cuồng.
Khi ba thật sự lôi một cây gậy từ góc nào đó, bà mới vội vàng tiến lên giữ c.h.ặ.t t.a.y ông, bất lực :
“Được ! Trước tiên cứ con hết !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-77-bi-tong-tai-theo-doi-38.html.]
Ba phẫn nộ chỉ gương mặt thản nhiên của Nguyên Cảnh:
“Em xem thái độ của nó ! Như mà còn giải thích gì nữa? Nó còn coi chúng là ba ?”
Mẹ , chồng , trầm ngâm một lúc bỗng nhiên thở dài:
“Haiz… Cho dù A Cảnh thật sự kết hôn với Dao Dao, thì ?”
Ba lập tức trợn tròn mắt:
“Em gì!?”
Mẹ nhớ đến ánh mắt xa cách nhưng lễ phép của Nguyên Dao khi trở về, trong lòng chua xót, thở dài nữa, ngập ngừng :
“Nếu điều đó thể khiến con bé an lòng, thì em nghĩ cũng chuyện .”
Ba sững sờ, sắc mặt dần trở nên phức tạp.
Ông trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng tiếp tục phản đối nữa.
Cả phòng khách rơi im lặng.
—
Sáng hôm , Nguyên Dao mở cửa phòng thì thấy Nguyên Cảnh ngay ngoài cửa.
Cô ngạc nhiên:
“Anh… ở đây?”
Nguyên Cảnh cô lâu mà gì.
Khi cô đang hoang mang mặc sai gì , bỗng bước lên, ôm chặt cô lòng, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng:
“Dao Dao, chúng kết hôn .”
Cô sững sờ, đó trợn to mắt, giọng run rẩy:
“Có… sớm ? Còn ba thì …”
“Ba .”
Anh cắt ngang lời cô.
Cô đờ , khó tin hỏi:
“Họ từ bao giờ?”
Anh trả lời, chỉ kiên nhẫn nhắc :
“Lấy nhé? Anh đợi nữa.”
“…”
Nguyên Dao mím môi, vươn tay ôm lấy , vùi mặt n.g.ự.c .
“… Được.”