Nguyên Dao kéo phòng khách.
lúc , ba cô từ lầu bước xuống. Nhìn thấy cô, ông sững nhưng ngay đó thản nhiên :
“Dao Dao về ?”
Cứ như thể cô chỉ du học xa, giờ trở về nhà như bao đứa trẻ khác.
Nguyên Dao mím môi, khẽ gọi:
“Ba.”
Ba cô gật đầu, sang cô:
“Tối nay bảo dì Ngô thêm vài món.”
Mẹ cô lập tức hưởng ứng:
“ đúng! Suýt nữa thì quên mất. Để với dì Ngô ngay.”
Nguyên Dao vội giữ tay bà:
“Không cần , đủ ăn là .”
“Sao mà ?” Mẹ cô cô từ đầu đến chân, nhíu mày:
“Con gầy thế , chắc bên ăn uống tử tế . Phải bồi bổ thêm mới !”
Nói xong, bà liền thẳng bếp.
Nguyên Dao cúi đầu , chần chừ.
Cô gầy ?
Rõ ràng dạo cô Nguyên Cảnh ép ăn đến mức mập hơn . Có mấy cái váy bó mà đây chủ cũ mặc , bây giờ cô mặc nổi nữa .
Khi cô còn đang hoang mang, Nguyên Cảnh bước đến, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, giọng điệu đầy ẩn ý:
“ là nên ăn nhiều một chút.”
Nguyên Dao: “?”
Cô đầy nghi hoặc, nhưng chỉ im lặng , giải thích gì thêm.
—
Lúc ăn tối, Nguyên Dao phát hiện Nguyên Khả về nhà.
Bữa cơm chỉ bốn bọn họ, giống như những ngày xưa cũ.
Cô quan sát một chút.
Mẹ vẫn quan tâm cô như , ba chỉ một bên, thỉnh thoảng xen vài câu, nhưng tuyệt nhiên ai nhắc đến Nguyên Khả.
Nguyên Dao hiểu .
Bọn họ sợ cô còn để bụng chuyện cũ.
Dù bốn năm trôi qua, thể hóa giải là hóa giải ngay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-76-bi-tong-tai-theo-doi-37.html.]
Cô cúi mắt.
lúc đó, trong bát cô đột nhiên xuất hiện một miếng sườn kho tàu.
Cô ngẩn , ngước mắt .
Nguyên Cảnh thu đũa về, như thấy ánh mắt kinh ngạc của ba , thản nhiên :
“Ăn cơm thì tập trung ăn .”
“...”
Nguyên Dao sững , đó ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, cúi đầu gặm miếng sườn.
Mẹ cô lập tức trừng mắt Nguyên Cảnh:
“Em gái con về nhà lâu lắm mới ăn một bữa cơm, con thể đối xử với nó hơn một chút?”
Nguyên Cảnh , lờ như khi mà khẽ , ánh mắt dừng đỉnh đầu Nguyên Dao, chậm rãi :
“Con đối xử với em ?”
Nguyên Dao lập tức đơ .
Không ngờ một câu mập mờ như mặt ba .
Cô run rẩy ngước , trong mắt đầy hoang mang, lo lắng, thậm chí còn chút cầu xin.
Nguyên Cảnh dáng vẻ căng thẳng của cô, thở dài trong lòng, cuối cùng thêm gì nữa.
—
Sau bữa tối, kéo Nguyên Dao sofa, cắt sẵn táo đưa cho cô, ánh mắt đầy mong đợi:
“Dao Dao, tối nay ở nhà ? Phòng của con vẫn giữ nguyên như cũ, hề đổi.”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của , Nguyên Dao chậm rãi gật đầu.
Khi cô về phòng, vẫn yên tâm, giúp cô xếp chăn màn cẩn thận, dặn dò:
“Ngủ sớm một chút nhé.”
Nói xong mới rời .
ngay khi đóng cửa , thì giật thấy Nguyên Cảnh đang ngay lưng .
Mẹ cô hoảng hốt, đưa tay vỗ ngực, kinh ngạc hỏi:
“Con đây gì ?”
Ánh mắt Nguyên Cảnh dừng cánh cửa phòng Nguyên Dao, vài giây mới :
“Con chuyện bàn với ba .”
Mẹ cô sững sờ.