Khi Nguyên Cảnh cuối cùng cũng buông cô , Nguyên Dao chiếc áo khoác ướt sũng của , liền phòng tắm lấy khăn lông sạch và máy sấy đưa cho :
“Anh lau khô , kẻo cảm lạnh.”
Giọng cô mềm mại, đầy quan tâm.
Nguyên Cảnh dừng một chút, ánh mắt từ chiếc khăn lông trong tay cô dời lên khuôn mặt cô, nhưng nhận lấy ngay.
Nguyên Dao chớp mắt, hiểu đang nghĩ gì.
Khi cô còn đang băn khoăn, mới vươn tay lấy đồ từ tay cô, bất đắc dĩ :
“Dao Dao, em luôn khiến mất kiểm soát.”
Nguyên Dao: ?
Mất kiểm soát gì cơ?
giải thích mà chỉ cầm khăn và máy sấy phòng tắm.
—
Sau khi Nguyên Cảnh sửa soạn xong và bước ngoài, Nguyên Dao lập tức kéo đến mép giường, ấn xuống.
Nhìn khuôn mặt chút mệt mỏi, cô thúc giục:
“Ngủ , ngủ nhanh lên!”
Nguyên Cảnh mép giường, dáng vẻ lo lắng của cô, thở dài nhẹ một :
“Được , ngủ ngay đây.”
Thấy chịu nghỉ ngơi, Nguyên Dao yên tâm, chuẩn rời khỏi phòng để thể ngủ yên tĩnh một lát.
mới xoay , cánh tay cô giữ .
Nguyên Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, giọng dịu dàng:
“Dao Dao, em ngủ với một lát ?”
Nguyên Dao sững .
Nhìn ánh mắt mong đợi của , cô do dự một chút, khẽ gật đầu:
“Được.”
—
Nguyên Dao cạnh Nguyên Cảnh hai tiếng.
Ban đầu, cô lo lắng sẽ giở trò gì đó.
ngoài dự đoán, chỉ đơn giản ôm cô lòng ngủ say.
Như thể chỉ cần cô bên cạnh, mới thể ngủ ngon.
Nguyên Dao khuôn mặt gần trong gang tấc, bỗng nhiên cảm thấy má nóng lên.
Hình như… suy nghĩ của cô cũng dần trở nên đắn .
mà, vòng tay ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-74-bi-tong-tai-theo-doi-35.html.]
Ban đầu cô vẫn còn tỉnh táo, nhưng dần dần cũng chìm giấc ngủ.
—
Khi tỉnh , trời tối đen.
Lúc Nguyên Dao và Nguyên Cảnh bước khỏi phòng, chủ nhà trọ họ :
“Bạn của hai ăn tối xong , các cháu ăn gì ? Để bác bảo đầu bếp .”
Nguyên Dao giật , vội lấy điện thoại xem.
Quả nhiên, một tiếng Trình Nhất Phàm nhắn tin cho cô.
Nội dung đại khái là họ ăn , bảo cô cứ tận hưởng “thế giới hai ”.
Kèm theo một biểu cảm đầy ẩn ý.
Nguyên Dao trầm mặc.
Cô cảm giác cái biểu cảm mang hàm ý đắn cho lắm…
kịp nghĩ nhiều, Nguyên Cảnh cầm thực đơn lên hỏi cô:
“Ăn mì ?”
Nguyên Dao gật đầu.
Sau khi ăn tối xong, hơn 9 giờ.
Trình Nhất Phàm nhắn tin hỏi cô xem , họ đang chuẩn xuất phát.
Thật , xem với Nguyên Dao cũng quan trọng.
cô vẫn kéo tay Nguyên Cảnh, hỏi:
“Anh ngắm ?”
Nguyên Cảnh xoa đầu cô:
“Tuỳ em.”
Nguyên Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy vất vả leo lên cao thế , cũng nên ngắm thử.
Vì , cô liền kéo ngoài.
—
Đêm đỉnh núi vô cùng yên tĩnh.
Ngoài tiếng gió thổi, chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích.
Trình Nhất Phàm cùng vài bạn khác phía , đùa giỡn tiến về phía xa.
Nguyên Dao nắm tay Nguyên Cảnh, chậm rãi phía .
Đi một đoạn, xung quanh chìm bóng tối.