Nguyên Dao dẫn Nguyên Cảnh nhà nghỉ, đó tìm chủ nhà để thuê thêm một phòng.
Lúc Trình Nhất Phàm bước và thấy Nguyên Cảnh, cô lập tức sững sờ, kinh ngạc thốt lên:
“Trời ơi! Chuyện gì thế ? Một soái ca cực phẩm rơi xuống từ trời ?!”
Nguyên Dao chút ngại ngùng, giới thiệu:
“Đây là trai .”
Nghe , Nguyên Cảnh lạnh nhạt liếc cô một cái.
Ngay lập tức, sống lưng Nguyên Dao bỗng lạnh toát, cô vội vã thêm:
“À… mà… cũng là… bạn trai …”
Trình Nhất Phàm: ???
Trình Nhất Phàm: !!!
Cô thể tin nổi, trợn tròn mắt Nguyên Cảnh:
“Cái gì? Anh là ai?”
Nguyên Dao đỏ mặt, nên trả lời thế nào.
Trình Nhất Phàm chợt như nhớ điều gì, ghé sát tai Nguyên Dao, thì thầm hỏi:
“Chẳng lẽ là mà luôn nhớ mãi quên, cái thanh mai trúc mã đó?”
Nguyên Dao: “……”
Cô lập tức lắc đầu phủ nhận:
“Không ! Không ! Mình với đó giờ chẳng chút quan hệ nào cả! Về cũng !”
Trình Nhất Phàm ngẩn , còn định hỏi thêm gì đó, nhưng Nguyên Cảnh đột nhiên bước lên , kéo Nguyên Dao lòng, đó cô bạn của cô và :
“ là của Dao Dao. Mọi chi phí chuyến sẽ lo. Cứ vui vẻ tận hưởng, đừng lo lắng gì cả.”
Nghe , mắt Trình Nhất Phàm lập tức sáng rực:
“Thật là tuyệt vời!”
Chờ đến khi Nguyên Cảnh quầy lễ tân thủ tục nhận phòng, Trình Nhất Phàm liền ghé gần, khẽ đẩy đẩy tay Nguyên Dao, tuy tò mò nhưng vẫn chút lo lắng hỏi:
“Rốt cuộc là ? Cậu còn chơi trò ‘ hình đổi dạng’ nữa ?”
Nguyên Dao ngơ ngác:
“Thay hình đổi dạng là ?”
Trình Nhất Phàm suy nghĩ một chút, ghé sát tai cô, hỏi nhỏ:
“Không ruột chứ?”
Nguyên Dao: “……”
Cô đỏ mặt lắc đầu.
Trình Nhất Phàm lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hào hứng, nhéo nhẹ má Nguyên Dao, tít mắt:
“Soái ca thế , còn tiền, đúng là hưởng mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-73-bi-tong-tai-theo-doi-34.html.]
Nguyên Dao: “……”
—
Sau khi Nguyên Cảnh xong thủ tục nhận phòng, Nguyên Dao chào tạm biệt Trình Nhất Phàm theo về phòng.
Thực , cô để nghỉ ngơi một chút.
Dù gì cũng mới từ nước ngoài về, dầm mưa leo núi lâu như , chắc hẳn mệt.
ai ngờ—
Vừa phòng, cửa còn kịp đóng hẳn, kìm nén nữa, đè cô lên cửa và hôn tới tấp.
Cách hôn, như thể nuốt chửng cô lòng .
Nguyên Dao c.ắ.n chút đau, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Khoảng mười phút , mới từ từ dịu , nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô.
Nguyên Dao thầm thở phào.
đúng lúc cô định bảo lên giường nghỉ ngơi một lát, đột ngột kề môi sát tai cô, giọng khàn khàn hỏi:
“Dao Dao, em trách ?”
Nguyên Dao sững , hiểu ý :
“Trách chuyện gì?”
Nguyên Cảnh lùi vài phân, ánh mắt phức tạp.
Anh im lặng một lúc hỏi:
“Về nhà họ Nguyên thì ?”
Nguyên Dao ngẩn .
Cô hiểu , đang nhắc đến chuyện bốn năm , khi hỏi ý cô mà đưa cô nước ngoài.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô lắc đầu:
“Nhà họ Nguyên giúp đỡ em nhiều, em trách.”
Nguyên Cảnh đôi mắt cô.
Ánh mắt cô trong veo, sáng ngời, như thể chẳng chút bóng tối nào thể chạm đến.
Anh khẽ cúi đầu, nắm lấy tay cô:
“Ngày mai, đưa em về nhà.”
Nguyên Dao bất ngờ câu , theo bản năng định từ chối.
lập tức tiếp:
“Bố … nhớ em.”
“……”
Nguyên Dao cúi đầu.
Lời từ chối đến bên miệng, nhưng cô thể .