Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 72: Bị Tổng Tài Theo Dõi (33)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 08:12:23
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không thể phủ nhận, linh cảm của Nguyên Dao cực kỳ chính xác.

Suốt cả đêm hôm đó, mưa vẫn ngớt.

Bình minh cũng chẳng thể thấy.

Không tín hiệu, cũng đồng nghĩa với việc internet, thể xem TV.

Trình Nhất Phàm và đành chơi bài suốt đêm.

Nguyên Dao thì lơ đãng, chỉ tham gia vài ván trở về phòng ngủ.

Sáng hôm , khi vẫn còn say giấc, cô dậy sớm, bên cửa sổ màn mưa bên ngoài, thẫn thờ suy nghĩ.

Đến trưa, chủ nhà nghỉ đến hỏi cả nhóm thêm một đêm .

“Mưa lớn thế , đường xuống núi trơn và nguy hiểm. Nếu , các cháu nên ở một đêm nữa cho an .”

Trình Nhất Phàm cơn mưa vẫn dứt, lo lắng sang hỏi:

“Dao Dao, thêm một đêm nữa nhé?”

cũng nhận Nguyên Dao vẻ tập trung từ sáng đến giờ.

Nguyên Dao mưa trút xối xả ngoài cửa sổ, rằng còn lựa chọn nào khác, đành gật đầu đồng ý.

ngoài dự đoán, đến bốn giờ chiều, trời bắt đầu tạnh.

, lúc mới xuống núi cũng chút muộn.

May mắn là lâu , điện thoại bắt đầu tín hiệu trở .

Nghe chủ nhà nghỉ thông báo, Nguyên Dao lập tức mở điện thoại lên.

Vừa bật nguồn, thông báo nhỡ hiện lên dày đặc.

Hàng chục cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều là từ Nguyên Cảnh.

Nhìn hàng dài con đỏ màn hình, cô mím môi, hiểu do dự khi gọi .

Cảm giác như sắp đối diện với một cơn thịnh nộ.

thể gọi.

Cô nhắm mắt, hít sâu kiên quyết ấn nút gọi, áp điện thoại lên tai.

Trái tim cô đập thình thịch theo từng tiếng chờ “tút… tút…” vang lên.

Không lâu , đầu dây bên bắt máy.

Trước khi cô kịp gì, giọng Nguyên Cảnh khàn hẳn vang lên :

“… Dao Dao?”

Vừa giọng , nỗi lo sợ nãy bỗng dưng biến mất, đó là sự ngạc nhiên:

“Anh… giọng thế ?”

Đầu dây bên im lặng vài giây, đó giọng vang lên, vẻ mệt mỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-72-bi-tong-tai-theo-doi-33.html.]

“Không … Em đang ở Giang Dữ Sơn, đúng ?”

Nguyên Dao sững , hỏi tại , mà chỉ nhẹ giọng đáp:

“Em xin , em nghĩ là ở đây sóng điện thoại, em—”

“Anh .”

Nguyên Cảnh đột ngột ngắt lời.

Giọng trầm xuống, như thể chất chứa cảm xúc khó thành lời.

“Anh … Em cố tình máy… Cũng là rời xa , đúng ?”

Nguyên Dao khựng .

Giây tiếp theo, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.

cúi đầu, khẽ :

“Ừ, em rời xa .”

Nguyên Cảnh thêm gì, chỉ trầm giọng bảo:

“Ở yên đó đợi , sắp tới .”

Nguyên Dao giật , tròn mắt kinh ngạc:

“Anh—”

cúp máy.

Cô hạ điện thoại xuống, chằm chằm màn hình đen kịt, tim bất giác đập mạnh hơn.

Không chần chừ, cô chạy ngoài sân, hít một sâu, về con đường dẫn xuống chân núi.

Không lâu , từ khúc cua con đường quanh co đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Anh càng lúc càng đến gần.

Dù đang mặc áo mưa, nhưng thể thấy rõ quần áo bên trong ướt nhẹp, dính chặt .

Anh gỡ mũ áo mưa xuống, để lộ mái tóc ướt rối bết trán.

Không còn vẻ chỉn chu, tinh tế như thường ngày, đó là sự mệt mỏi, bơ phờ.

thấy lúc , trái tim Nguyên Dao bỗng nhiên nóng bừng lên.

Nguyên Cảnh bước từng bước đến mặt cô, dừng .

Đôi mắt khẽ cụp xuống, đôi mắt cô, nơi ánh lên một sắc đỏ hoe.

Trong mắt cô, phản chiếu hình ảnh rõ ràng, cũng xóa tan bóng mờ phủ lên mắt suốt hai ngày qua.

Anh từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm gương mặt cô, thở dài một .

“Cuối cùng cũng tìm thấy em .”

 

Loading...