Giang Dữ Sơn quả hổ danh là đỉnh núi cao nhất khu vực .
Khi leo đến lưng chừng núi, Nguyên Dao thấy mây mù bao phủ khắp nơi, còn thấy những ngôi nhà chân núi nữa.
Ngắm cảnh xung quanh, cô cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái hiếm .
Đặc biệt, những tầng mây cuồn cuộn khiến cô cảm giác như đang lạc một thế giới khác.
Cả nhóm trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng giúp đỡ , tiếp tục hướng về đỉnh núi.
ai ngờ rằng, khi sắp đến nơi, trời đột ngột đổ mưa.
Cả nhóm vội vàng tăng tốc, tranh thủ khi mưa quá lớn, chạy một mạch lên khu nhà nghỉ đỉnh núi.
Vừa đặt chân đến nơi, cơn mưa phùn ban đầu bỗng chốc biến thành cơn mưa xối xả, kèm theo tiếng sấm rền vang và những tia chớp chói lòa.
Trình Nhất Phàm ở cửa, vắt nước quần áo thất vọng than thở:
“Mưa … Vậy là tối nay ngắm nữa.”
Lúc , một nam sinh trong nhóm đột nhiên kêu lên ngạc nhiên:
“Ơ? Ở đây tín hiệu ?”
Nguyên Dao và Trình Nhất Phàm đều sững .
Trình Nhất Phàm vội lấy điện thoại kiểm tra, bấm thử vài , đó kinh ngạc :
“Sao thế ? Thời buổi nào mà vẫn nơi sóng di động chứ?”
Ông chủ nhà nghỉ thấy liền bước tới giải thích:
“Bình thường vẫn tín hiệu, nhưng hễ trời mưa là kém. Chỗ cao quá, nhân viên bảo trì cũng khó lên .”
Trình Nhất Phàm thở dài cất điện thoại , lẩm bẩm:
“Thôi đành , mong là mai trời tạnh…”
Còn Nguyên Dao, chiếc điện thoại hề tín hiệu trong tay, bỗng dưng cảm thấy bất an.
---
Khi màn đêm buông xuống, thành phố bắt đầu lên đèn rực rỡ.
Lúc , Nguyên Cảnh đang xe, đường về trung tâm thành phố A.
Anh cầm điện thoại tay, nhíu mày.
Từ lúc xuống máy bay, liên tục gọi cho Nguyên Dao nhưng ai máy.
Đến tận bây giờ, điện thoại của cô thậm chí còn thể kết nối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-71-bi-tong-tai-theo-doi-32.html.]
Ánh mắt Nguyên Cảnh chợt tối .
Anh cất điện thoại, ngoài cửa sổ, giọng trầm thấp lệnh:
“Đưa về nhà .”
Tài xế Diêu Lương gật đầu: “Vâng.”
Khoảng hai mươi phút , xe dừng căn hộ của Nguyên Cảnh trong trung tâm thành phố.
Anh mở cửa bước xuống, mang theo hành lý, thẳng nhà.
Nhập mật khẩu. Mở cửa.
Mọi động tác đều dứt khoát, hề do dự.
Anh ngay lối , ánh mắt quét qua đôi dép sàn bên trong.
Rèm cửa vẫn đóng kín, vẻ lâu mở.
Bàn ăn trống trơn, dấu vết của bữa ăn nào, bình nước cũng chẳng còn giọt nào.
Gương mặt Nguyên Cảnh thoáng trầm xuống, bàn tay khẽ siết chặt.
Anh sải bước đến phòng Nguyên Dao, mở cửa.
Quả nhiên, chăn giường gấp ngay ngắn, dấu hiệu sử dụng.
Anh mở tủ quần áo kiểm tra.
Bên trong vẫn đầy ắp quần áo.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay đó phát hiện… chiếc vali của cô biến mất.
Anh sững , chợt nhớ mấy ngày , Nguyên Dao rằng cô sẽ dành thời gian tiếp đón bạn bè.
Lúc đó còn hỏi liệu cô định ở chung với họ .
Cô… hình như gật đầu.
Nghĩ đến đây, Nguyên Cảnh lập tức xoay rời .
Diêu Lương lấy hành lý từ xe xuống, thì thấy ông chủ của mặt mày căng thẳng , khỏi thắc mắc:
“Sếp?”
Nguyên Cảnh cắt ngang:
“Tra xem Nguyên Dao đặt khách sạn nào.”
Diêu Lương sững một giây, đó lập tức đáp:
“Rõ!”