Từ khi Nguyên Dao đồng ý ở bên Nguyên Cảnh, cô nhận càng chăm sóc cô tỉ mỉ hơn, cứ như thể cô là một đứa trẻ.
Ví dụ như bây giờ, xử lý cả đống hợp đồng trị giá hàng tỷ tay, tỉ mỉ bóc hạt dẻ cho cô.
Nhìn chậm rãi việc , Nguyên Dao bỗng cảm giác tội .
Thật lòng mà , ngay cả khi nguyên chủ thực sự còn bé, cũng từng chăm sóc cô kỹ lưỡng đến thế.
Bây giờ cô là trưởng thành , mà vẫn…
Nghĩ đến đây, mặt cô khỏi nóng lên.
Không nhịn nữa, cô mở miệng:
“Anh , thật em tự bóc mà.”
Nguyên Cảnh chẳng buồn đáp lời.
Từ lúc cô về đến nay, bao nhiêu chuyện cô " ", kết quả đều thành một mớ hỗn độn?
Anh chỉ bình thản :
“Vỏ hạt dẻ cứng lắm, dễ tay thương.”
Nguyên Dao á khẩu, nên lời.
Cô bóc đầy một chén hạt dẻ đặt mặt cô, đó đưa cho cô một chiếc điện thoại:
“Ăn xong thì chơi một lát. Đợi giải quyết công việc xong đưa em về.”
Nguyên Dao: “…”
Cô chút phức tạp gật đầu.
Thật cô rằng nếu bận thế, cô thể tự những việc vặt . hiểu , cô linh cảm rằng những lời đó.
Nhìn tiếp tục vùi đầu công việc, cô khẽ thở dài.
---
Hôm , Nguyên Dao vẫn như thường lệ.
khi đến cửa văn phòng, cô Ôn Noãn gọi .
Ôn Noãn cô với ánh mắt phức tạp, kích động chút lo lắng, cuối cùng chỉ :
“Giám đốc gọi văn phòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-66-bi-tong-tai-theo-doi-27.html.]
Nguyên Dao ngừng một chút, đó gật đầu:
“Được.”
Cô xoay về phía văn phòng giám đốc.
Vừa thấy cô, giám đốc lập tức nở nụ niềm nở hơn hẳn đây, thậm chí còn dậy, chỉ chiếc ghế sofa bên cạnh:
“Vào ! Ngồi xuống nào!”
Nguyên Dao , chỉ bàn việc và hỏi thẳng:
“Giám đốc, chuyện gì ạ?”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, giám đốc chút lúng túng, tự xoa mũi, cảm thấy phản ứng quá mức.
Ông trở ghế, thở dài một :
“Yên tâm, ý gì khác. hiểu những gia đình như các cô, việc che giấu phận cũng là điều bình thường thôi. Vậy nên dặn Ôn Noãn tiết lộ chuyện ngoài… tất nhiên, vẫn báo với chủ biên.”
Nguyên Dao ngẩn .
Không ngờ giám đốc suy nghĩ chu như .
Cô chân thành :
“Cảm ơn giám đốc.”
Giám đốc tựa lưng ghế, cô gái mà ông đ.á.n.h giá cao ngay từ đầu. Do dự một lát, cuối cùng ông vẫn :
“ bây giờ một vấn đề, thể cần cô giúp một chút.”
Thấy nét mặt khó xử của giám đốc, Nguyên Dao chớp mắt:
“Vấn đề gì ạ?”
Giám đốc thở dài:
“Buổi phỏng vấn Trần Hạo Ngôn hôm qua vốn là nội dung trọng tâm của tạp chí sắp tới, nhưng giờ hủy. Chúng buộc tìm một công ty khác thế, nếu coi như bỏ.”
Nguyên Dao gật đầu.
Về chuyện , cô thực sự thấy .
Giám đốc tiếp tục:
“Mặc dù lý do chính đáng, nhưng chủ biên vẫn tức giận. Dù , cuộc phỏng vấn cũng nhờ mối quan hệ của ông . sáng nay khi gọi điện cho tập đoàn Trần thị, họ vẫn thể tiếp tục hợp tác… với điều kiện, cô là phụ trách chính.”