Giọng của Hoa Hoa vang lên đầy ẩn ý:
“Đừng ngây thơ nữa. Kể cả chuyện của Trần Hạo Ngôn hôm nay, cô nghĩ trai cô sẽ dễ dàng buông tha cho cô ? Chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.”
Nguyên Dao: “…”
Cô nghiến răng: “Mi còn dám xuất hiện nữa ?”
Hoa Hoa thản nhiên: “Ta chỉ giúp cô rõ hiện thực thôi!”
Nguyên Dao: “…”
Không để ý đến nó nữa, cô bò xuống giường, chỉnh tóc và quần áo cửa.
Cô nhẹ nhàng hé cửa phòng, cẩn thận thò đầu quan sát.
Bên ngoài tối đen.
Đèn trong văn phòng bật, chỉ ánh sáng neon từ cửa sổ hắt , tạo thành những mảng sáng loang lổ.
Nguyên Cảnh đang lưng về phía cô, cửa sổ sát đất.
Anh cầm ly rượu vang trong tay nhưng uống, ánh mắt trầm tư về phía xa, dường như nhận cô mở cửa.
Nguyên Dao quan sát thật lâu, vẫn phản ứng.
Không hiểu , bóng lưng , cô bỗng thấy cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Cô nhớ đến câu của khi rời khỏi phòng nghỉ, nhịn nghĩ—
Nếu cô cứ đồng ý với , thực sự sẽ đợi cô cả đời ?
Cô , nhưng trong lòng cô cứ cảm giác rằng phận định sẵn— như thể luôn một ở bên cạnh cô, chờ đợi cả đời.
Cắn môi, cô quyết định bước khỏi phòng nghỉ, đến bên , nhẹ nhàng kéo góc áo .
Nguyên Cảnh giật , xuống thấy cô, lập tức dậy, đặt ly rượu lên bàn hỏi:
“Sao ngủ thêm chút nữa?”
Nguyên Dao lắc đầu: “Không ngủ .”
Anh im lặng một lúc, hỏi:
“Anh em cảm thấy áp lực ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-65-bi-tong-tai-theo-doi-26.html.]
Cô ngẩng lên .
Dù vẻ mặt gì đổi, nhưng cô cảm nhận sự cô đơn từ .
Một cảm giác xót xa bất giác dâng lên trong lòng cô.
Vậy nên, cô lắc đầu nữa, nắm lấy tay , nghiêm túc :
“Anh , em nghĩ … em thể ở bên .”
Nguyên Cảnh sững : “Em gì?”
Nguyên Dao c.ắ.n môi, buông tay , giơ ngón tay lên đếm:
“Ở bên , em chỗ ở, đồ ăn, chẳng cần lo lắng điều gì. Em thấy cũng mà.”
“…”
Vẻ mặt Nguyên Cảnh thoáng phức tạp:
“Chỉ vì những điều đó thôi ?”
Nguyên Dao dừng , ngước mắt thẳng , khẽ :
“Còn nữa… em thấy cứ một mãi.”
Ánh mắt Nguyên Cảnh d.a.o động, như thể thứ gì đó kìm nén từ lâu, cuối cùng cũng thể che giấu nữa.
Anh cô thật sâu, lâu.
Rồi đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô lòng.
Anh ôm cô, cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cô, giọng khàn khàn:
“Bất kể vì lý do gì em đồng ý ở bên … thì hãy nhớ, em cơ hội đổi ý .”
Nguyên Dao ngoan ngoãn tựa n.g.ự.c , gật đầu:
“Ừ, em sẽ đổi ý.”
Cảm nhận ấm trong vòng tay, Nguyên Cảnh chậm rãi nhắm mắt , khóe môi khẽ cong lên.