Cho đến khi lưng Nguyên Dao chạm tường, Nguyên Cảnh mới cúi xuống, đưa tay giữ cằm cô, ánh mắt khóa chặt lấy cô.
Giọng trầm thấp, đầy kiềm chế, khẽ vang bên tai cô:
“Cảm xúc của họ quan trọng bằng em. Hiểu ?”
Nguyên Dao sững sờ.
Cô ngơ ngác , dám chắc ý là gì, giọng chút run rẩy:
“Không… hiểu.”
Nguyên Cảnh sâu mắt cô.
Miệng thì hiểu, nhưng ánh mắt cô ánh lên vẻ hoảng loạn, như đang trốn tránh.
Ánh mắt tối .
Tay còn của vòng qua eo cô, siết chặt kéo cô sát . Sau đó, cúi xuống, áp môi lên môi cô.
Nguyên Dao giật , theo bản năng né tránh, nhưng dễ dàng khống chế. Anh càng siết chặt hơn, khiến cô còn đường lui.
Đến khi cơ thể cô mềm nhũn, gần như vững, mới bế cô lên, đặt xuống giường.
Anh đè lên cô.
Nguyên Dao hoảng hốt, vội đưa tay chống n.g.ự.c , thở rối loạn:
“Anh… ơi…”
Nguyên Cảnh khựng , ánh mắt dừng gương mặt cô.
Lúc , tóc cô rối, má ửng đỏ, đôi mắt long lanh.
Bất kể là điểm nào, cũng đều như một thứ mê hoặc, khiến khó mà kiềm chế .
Anh chống một tay xuống giường, tay còn nắm lấy bàn tay cô đặt lên n.g.ự.c , giọng khàn khàn:
“Dao Dao, ở bên em. Đây là lời đề nghị, em hiểu chứ?”
Nguyên Dao cứng đờ.
Cô , mím môi, trả lời thế nào.
Nguyên Cảnh thở dài, dậy, rời khỏi cô.
Anh xuống mép giường, nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay .
“Anh thể đợi em chấp nhận, nhưng em sự lựa chọn nào khác.”
Nói xong, chờ cô trả lời, liền buông tay .
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô:
“Ngủ một chút .”
Rồi dậy rời khỏi phòng.
Căn phòng trở về sự tĩnh lặng.
Nguyên Dao trầm mặc.
—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-63-bi-tong-tai-theo-doi-24.html.]
Mười phút .
Nguyên Dao run rẩy chọc chọc Hoa Hoa:
“Hoa Hoa, bây giờ ? Ta nên trốn thế nào đây?”
Hoa Hoa thắc mắc:
“Sao trốn?”
Nguyên Dao hoảng hốt:
“Vừa nãy suýt nữa… suýt nữa mất đời con gái !”
Hoa Hoa: “…”
Nó nỡ với cô rằng: Ở thế giới , cô còn trong trắng từ lâu .
Nó chỉ thể nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy ngoài chuyện đó , cô cảm thấy ghét ?”
Nguyên Dao ngẩn .
Cô suy nghĩ một lát, hình như thấy gì đáng ghét.
Dù Nguyên Cảnh lạnh lùng, nhưng đối với cô .
Hoa Hoa chốt hạ:
“Thế thì trốn? Cô chạy cái gì nữa?”
Nguyên Dao: “…”
Cô cảm thấy gì đó sai sai.
Do dự một lát, cô chần chừ :
“ nhiệm vụ của là tìm bạn đời cho mà?”
Hoa Hoa: “…”
Nó im lặng một lúc, chút chột :
“Thật … cô cũng thể bạn đời của mà? Ở thế giới , cô cũng tự thành nhiệm vụ đấy thôi.”
Nguyên Dao: “…”
Nguyên Dao: !!!
Cô mở to mắt, dám tin:
“Mi gì?”
Thế giới … chẳng lẽ…
Hoa Hoa khúc khích:
“Nên Dao Dao , đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Cứ yên tâm ở bên . À, mà nhân tiện luôn, thế giới cô cũng còn trong trắng .”
Nói xong, Hoa Hoa chạy mất.
Chỉ còn Nguyên Dao giường, bàng hoàng.