Không đợi Nguyên Cảnh lên tiếng, Diêu Lương nhanh chóng báo cáo:
“Sếp, điều tra xong bộ.”
Từ Oánh ngạc nhiên: “Điều tra cái gì ?”
Nguyên Cảnh trả lời, chỉ hiệu cho Diêu Lương tiếp tục.
Diêu Lương gật đầu, cầm tập tài liệu cứng nhắc trong tay, tường thuật :
“Trong suốt thời gian ở nước ngoài, tiểu thư Nguyên Dao chủ yếu tập trung việc học, hầu hết thời gian đều chỉ di chuyển giữa trường và ký túc xá. Tuy nhiên, cuối tuần và những dịp lễ như Giáng Sinh, cô tham gia một hoạt động xã hội cùng bạn bè, chẳng hạn như xem triển lãm, chơi golf, hòa nhạc. Ngoài , cô cũng từng đến quán bar và hộp đêm.”
Nhắc đến hai địa điểm cuối cùng, giọng Diêu Lương nhỏ dần, gần như lí nhí.
Ánh mắt Nguyên Cảnh lạnh , giọng trầm xuống: “Còn gì nữa?”
Diêu Lương khựng , vốn định khẳng định rằng đó là bộ thông tin, nhưng khi thấy ánh mắt đầy nguy hiểm của ông chủ, bỗng nhiên hiểu trọng điểm mà Nguyên Cảnh quan tâm nhất.
Vì , lập tức nghiêm túc bổ sung:
“Dựa thói quen sinh hoạt, thể xác nhận rằng tiểu thư Nguyên Dao sống lành mạnh, bất kỳ mối quan hệ nam nữ phức tạp nào!”
“... ”
Nguyên Cảnh cụp mắt, im lặng gì thêm.
Từ Oánh đối diện, quan sát bộ phản ứng của , từ giây phút gần như mất kiểm soát cho đến khi lấy vẻ điềm tĩnh như bình thường.
Cô chậm rãi nheo mắt, cuối cùng cũng hiểu cảm giác kỳ lạ đó là gì.
Thì , cái tên đàn ông sắt đá tâm tư đặc biệt với em gái .
Chuyện ... thú vị đấy.
Không bản nhận nhỉ?
---
Sáng hôm
Khi Nguyên Dao thức dậy, bắt gặp Nguyên Cảnh đang trở về nhà.
Có vẻ như thức suốt đêm, mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
Nguyên Dao vốn chột vì chuyện hôm qua, lấy lòng một chút, nên vui vẻ chạy bếp, rót một ly nước ấm mang cho , còn quan tâm nhắc nhở mau nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-54-bi-tong-tai-theo-doi-15.html.]
Nguyên Cảnh đôi mắt lấp lánh của cô, hiểu trong lòng thấy ngứa ngáy.
Không kiềm chế , giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm của cô, giọng khàn: “Trên đường nhớ cẩn thận.”
Nguyên Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ phòng, cô mới đeo túi khỏi nhà.
---
Tại công ty
Vừa đến nơi, Ôn Noãn đỏ mặt chạy gần cô.
Cô nàng lắp bắp, vẻ ngại ngùng:
“Dao Dao... hôm qua... chia tay bạn trai , đừng để bụng chuyện đó nha...”
Nguyên Dao chớp mắt: “Hôm qua chuyện gì cơ?”
Ôn Noãn hình.
Nguyên Dao vỗ vai cô nàng, : “Không , quên .”
Dù thì đó Nguyên Cảnh cũng nhắc chuyện , nghĩa là cô cũng cần lo lắng gì thêm.
Ôn Noãn im lặng một lúc, đột nhiên reo lên "Ôi!" một tiếng, ôm chầm lấy cô, còn lắc lư vài cái: “Dao Dao, quá !”
Nguyên Dao bật .
Từ hôm đó, Ôn Noãn trở nên nhiệt tình với cô hơn hẳn.
Nguyên Dao cũng thấy phiền, ngược cảm thấy khá vui.
Chỉ là, đến lúc tan , khi Ôn Noãn chính thức mời cô tham gia một bữa tiệc tối, cô vẫn từ chối.
Một phần vì cô lười, chỉ về nhà nghỉ.
Phần còn là... hiểu cô linh cảm, nếu , Nguyên Cảnh sẽ giận.
Mà một khi giận... thật sự đáng sợ.
Nguyên Dao trải nghiệm điều đó thêm nào nữa.
Thế là, Ôn Noãn chỉ thể tiếc nuối cô một lên tàu điện ngầm về nhà.