Bên trong điện, bầu khí bỗng chốc trở nên yên lặng đến nghẹt thở.
Hoàng đế Ôn Lan vẫn đang quỳ mặt đất, run rẩy, bất chợt lên tiếng:
“Tỳ nữ là do con tìm về ?”
Trì Trăn phủ nhận, chỉ thản nhiên đáp:
“ .”
Hoàng đế im lặng một lúc lâu, cất giọng trầm khàn:
“Tại báo thẳng cho trẫm từ ?”
Trì Trăn dừng , ánh mắt ngoài điện, nơi hoàng hôn đang buông xuống, giọng chút xa xăm:
“Một đứa trẻ sốt cao mê man, ai sẽ tin?”
Hoàng đế sững .
Lúc , ông mới chợt nhớ .
Sau khi Hoàng hậu qua đời, từng cung nhân đến bẩm báo rằng Đại hoàng tử đang bệnh nặng, sốt cao liên tục.
lúc đó, ông đang chìm trong nỗi đau mất yêu, chẳng còn tâm trí bận tâm đến điều gì khác.
Mãi đến khi ông dần bình tĩnh , thì nhận tin rằng Đại hoàng tử khỏi bệnh, còn Tĩnh Phi thì vì cứu Hoàng hậu mà đổ bệnh nặng, suýt chút nữa qua khỏi.
Vì , ông chỉ thể đến thăm Tĩnh Phi .
Cảm giác áy náy trong lòng ông càng lúc càng sâu đậm.
Ông mở miệng, định điều gì đó, nhưng Trì Trăn lên tiếng :
“Con thật sự ơn phụ hoàng.”
Hoàng đế khựng .
Trì Trăn cụp mắt xuống, giọng điềm nhiên:
“Nếu phụ hoàng kiên quyết tự nuôi dưỡng con, lẽ con thể sống đến ngày hôm nay.”
Câu khiến Hoàng đế cứng đờ:
“Con là ý gì?”
Trì Trăn giải thích thêm.
Anh chỉ dừng vài giây, tiếp:
“Con cũng cảm ơn phụ hoàng... vì chọn Dao Dao thê tử của con.”
“...”
Ánh mắt Hoàng đế dần trở nên phức tạp.
“Con trách trẫm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-36-moi-ngay-deu-muon-ly-hon-voi-thai-tu-36.html.]
Trì Trăn trả lời.
Hoàng đế gương mặt của , những đường nét giống mẫu , nhưng biểu cảm thì khác biệt. Ở , hề chút ấm áp dịu dàng nào, chỉ sự lạnh lùng xa cách.
Chỉ duy nhất một , ông từng thấy nét mặt trở nên mềm mại – đó là đêm quốc yến, khi Thái tử phi.
Hoàng đế im lặng hồi lâu, đột nhiên thở dài:
“Trẫm già ... nhiều chuyện cũng thể cưỡng cầu nữa. Đã đến lúc thoái vị.”
Trì Trăn sững , ngẩng đầu ông.
Hoàng đế xa xăm:
“Trẫm cũng nên tìm cho một cuộc sống mà bản mong . Không tiếp tục ràng buộc trong hoàng cung nữa. Chỉ vì giữ vững ngai vàng mà đ.á.n.h mất những điều yêu thích, thậm chí thể bảo vệ vợ con... Trẫm sống như nữa.”
Trì Trăn vẫn giữ im lặng.
Hoàng đế dậy, bước ngoài. khi đến cửa điện, ông dừng .
Ông lưng về phía Trì Trăn, :
“Trẫm sẽ sớm ban chiếu chỉ thoái vị. Con thể bảo Lễ Bộ chuẩn thứ.”
Dừng một lúc, ông xoay , con trai đang đó với vẻ mặt ngơ ngác hiếm thấy, lắc đầu, khẽ thở dài:
“Nếu con nạp thêm thê , trẫm ép. nhớ để một đứa con nối dõi.”
Nói xong, ông bước .
“...”
Trì Trăn yên thật lâu.
Ôn Lan , đôi môi khẽ run, nhất thời nên gọi thế nào.
Trì Trăn dường như cảm nhận ánh mắt của bà .
Anh cụp mắt, liếc Ôn Lan – vẫn đang quỳ mặt đất, ánh mắt tràn đầy chờ mong. Giọng lạnh nhạt:
“Con trai ngươi rời khỏi kinh thành an . Ta tìm cho một đại phu giỏi nhất.”
Đôi mắt Ôn Lan lập tức sáng lên.
Bà bật , cúi đầu lạy Trì Trăn thật sâu:
“Đội ơn điện hạ! Nô tỳ c.h.ế.t cũng hối tiếc!”
Nói xong, bà đột nhiên dậy, lao thẳng về phía bức tường trắng bên cạnh.
Trong tích tắc, thở chấm dứt.
Chỉ còn bức tường hai vệt m.á.u đỏ thẫm.
Trì Trăn cảnh tượng đó, sắc mặt chút đổi.
Đến khi mặt trời lặn núi, mới xoay , rời khỏi tòa cung điện vốn định sẵn sẽ mãi mãi hoang tàn.