Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 300: Bị Thiếu Niên Ma Vực Nhặt Về (26)
Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:37:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Dao với vẻ ngốc nghếch, lòng thở dài.
“Ninh Chiêu, nghĩ đến rời khỏi .” Nàng nghiêm túc giải thích, “Ta chỉ hỏi một chút, sư của ? Hắn rời ?”
Ninh Chiêu đổi sắc mặt, rõ ràng tin lời nàng, vẫn nhẹ hỏi , “Nếu rời , thì nàng cùng ?”
Nguyên Dao lắc đầu, “Ta , nếu rời , sẽ khuyên rời .”
Ninh Chiêu vẫn chỉ nàng, gì, nhưng ánh mắt đỏ dần dần dịu .
Nguyên Dao chớp mắt, vươn tay, giọng mềm mại và phần nũng, “Ninh Chiêu, ôm một cái ? Đã lâu gặp, nhớ …”
Ninh Chiêu cúi xuống, mi mắt run nhẹ, nhưng vẫn động thái nào.
Hắn khổ, giọng điệu chút tự giễu, “Nàng sợ ?”
Nguyên Dao với ánh mắt vô tội, “Chàng mới sẽ tổn thương , thì sợ gì?”
Ninh Chiêu khẽ nuốt một ngụm nước bọt, giọng khản đặc, “Những chuyện đó đều là thật sự.”
Nguyên Dao dừng một chút.
Ninh Chiêu hít sâu một , khổ sở mà đầu, tránh ánh mắt nàng, bước về phía cửa.
ngay khi bước khỏi cửa, Nguyên Dao bỗng nhiên lên tiếng.
“Vậy thì ?”
Giọng nàng chút vội vàng.
“Ninh Chiêu, chỉ tin mà nhận thức, chứ là khác miêu tả về .”
“Chỉ cần giải thích, sẽ tin tưởng.”
Ninh Chiêu áp tay lên khung cửa, các ngón tay run rẩy và siết chặt, đến mức chúng trở nên trắng bệch.
Nguyên Dao thở dài, dịu dàng , “Ninh Chiêu, những chuyện đó chúng sẽ từ từ , hiện tại đến đây ôm một cái, ?”
Nàng nhẹ, “Chẳng lẽ ôm ?”
“……”
Lúc , trái tim Ninh Chiêu từ lạnh lùng chuyển sang nóng bỏng.
Hắn bước nhanh đến mép giường, đột ngột cúi xuống ôm chầm lấy nàng, gắt gao siết chặt.
Như thể, sợ sẽ mất món bảo vật quý giá.
Hắn khẽ nức nở, nước mắt ướt vạt áo của cả hai.
“Dao Dao, tưởng sẽ mất nàng…”
Nguyên Dao ôm , nhắm mắt, khóe miệng khẽ cong lên.
“Không , sẽ rời khỏi chành.”
“Ninh Chiêu, sẽ luôn ở bên .”
……
……
Nguyên Dao nghỉ ngơi trong hai ngày.
Trong thời gian , ngoài việc vu y đến kiểm tra cho nàng, nàng thấy ai khác.
Mỗi ngày, d.ư.ợ.c và thức ăn đều do Ninh Chiêu tự tay mang đến cho nàng.
Một hôm, khi Ninh Chiêu tạm thời rời , Nguyên Dao định dạo quanh cung điện cho tiêu cơm.
nàng chỉ mới một vài bước, thì Ninh Chiêu ngay lập tức xuất hiện lưng nàng, vẻ mặt lo lắng hỏi nàng .
Nguyên Dao đoán rằng chắc chắn cài đặt một loại phù truy tung nàng.
Nàng hiểu rằng trong lòng vẫn còn lo lắng, nên thêm gì, chỉ giải thích rằng ăn no quá nên dạo một chút.
Rốt cuộc, việc mỗi ngày cũng lợi cho cơ thể, vì từ đó mỗi ngày, Ninh Chiêu đều dành thời gian theo nàng.
Nguyên Dao vốn nghĩ rằng một thời gian, sẽ dần dần thả lỏng.
ngờ, càng ngày càng dính lấy nàng, đến mức ngay cả việc tắm rửa, cũng giúp nàng !
Chẳng hạn như lúc , Nguyên Dao đang cạnh bể tắm, nghiêm túc che kín quần áo của , cảnh giác thiếu niên phía .
Nàng kiên quyết : “Ta tự ! Chàng ngoài!”
Ninh Chiêu nàng, ánh mắt dừng từ vạt áo chuyển lên gương mặt Nguyên Dao, chớp mắt một cái, thần sắc vô tội, “Dao Dao, chúng là phu thê, nàng thẹn thùng cái gì?”
Nguyên Dao mặt đỏ bừng, lắp bắp , “Ai, ai là thẹn thùng? Ta chỉ là tự tắm, ở đây sẽ tiện.”
Ninh Chiêu sắc mặt đột nhiên đổi, trở nên ảm đạm. Hắn thở dài một , “Được , nếu Dao Dao cần , sẽ ngoài…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-300-bi-thieu-nien-ma-vuc-nhat-ve-26.html.]
Nguyên Dao: “……”
Nguyên Dao bóng lưng cô đơn của , trong đầu còn kịp phản ứng , miệng bật một tiếng gọi, “Từ từ!”
Ninh Chiêu dừng bước, nhưng đầu , giọng điệu vẫn đầy sự thất vọng, “Dao Dao cần , còn gọi gì?”
Nguyên Dao: “……”
Nguyên Dao nhẹ nhàng ho một cái, giải thích, “Không cần … Nếu , ở ngoài cửa đợi một chút , một trong chút sợ.”
Ninh Chiêu ngừng một chút, ánh mắt lóe lên một tia mỉm.
Hắn nhẹ nhàng nhếch môi, “Được, sẽ ở ngoài cửa, Dao Dao đừng sợ.”
Nguyên Dao trong bồn tắm, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về chuyện sắp tới.
Mấy ngày nay, vì Ninh Chiêu lo lắng, nàng vẫn dám hỏi những nghi vấn trong lòng.
nếu cứ tiếp tục như , là cách lâu dài.
Nguyên Dao thở dài một .
Rốt cuộc thế nào mới thể khiến yên tâm đây…
Đang lúc nàng đang băn khoăn, Hoa Hoa bỗng nhiên tủm tỉm, “Còn gì đơn giản hơn? Ăn bụng, sẽ yên tâm, cô cũng sẽ yên tâm…”
Nguyên Dao sửng sốt một chút, một lúc lâu mới hiểu Hoa Hoa đang gì.
Lúc , mặt nàng lập tức đỏ bừng, “Hoa Hoa, tư tưởng của mi cũng quá đắn !”
Hoa Hoa lập tức hậm hực , “Ta đắn chỗ nào? Các là phu thê lâu như ! Mỗi ngày chỉ ôm ôm hôn hôn! Các còn là trẻ con yêu đương ?”
Nguyên Dao: “……”
Quả thật, nàng và Ninh Chiêu ở bên lâu như , nhưng , chỉ là những hành động ngây thơ như yêu đương.
Chơi đùa vui vẻ, thỉnh thoảng ôm ấp một chút.
Chưa từng tiến xa hơn nữa.
Thực , một gần đây nhất lẽ chính là khi Ninh Chiêu giúp nàng tắm rửa.
Nghĩ đến đây, Nguyên Dao bắt đầu chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ vấn đề gì ?
Hoa Hoa hắc hắc, “Có vấn đề, thử xem chẳng sẽ ?”
Ninh Chiêu đợi ngoài cửa lâu, Nguyên Dao liền gọi .
Hắn mở cửa điện, bước trong.
Khác với cái lạnh ngoài cửa, trong phòng ấm áp một cách dễ chịu.
Mùi nước nhẹ nhàng vây quanh khiến mắt mờ .
Ninh Chiêu qua bình phong, bước vài bước trong, quanh thấy bóng dáng Nguyên Dao.
Cái bồn tắm rộng lớn trống , chỉ chiếc áo choàng của Nguyên Dao vắt bậc thang.
Ninh Chiêu tiến lên, nhặt chiếc áo choàng lên, xung quanh, “Dao Dao?”
Không ai trả lời.
Ninh Chiêu dừng , trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác hoảng loạn.
Hắn vung tay lên, khiến bình phong và màn trúc quanh bồn tắm rơi xuống đất, nhưng vẫn thấy Nguyên Dao .
Lúc , nắm chặt tay, lòng đầy lo lắng.
lúc đó, một làn hương nhàn nhạt bay tới lưng .
Đó là mùi hương quen thuộc mà thể nào nhầm lẫn.
Ninh Chiêu lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn định , chuẩn “giáo huấn” Nguyên Dao vì cố ý trốn tránh, nhưng ngay khi , đột nhiên cảm nhận một làn da mềm mại và ấm áp dán lên lưng , tay nàng vòng qua eo .
Cùng lúc đó, giọng ngọt ngào của Nguyên Dao vang lên phía , “Ninh Chiêu…”
Giọng mềm mại, ngọt ngào, khác hẳn .
Ninh Chiêu bất giác ngẩn .
Nguyên Dao dù ôm lấy , nhưng thực tế đang quan sát sắc mặt .
Nhìn thấy vẫn im lặng, ngẩn ngơ, trong lòng nàng khỏi hoang mang.
Không thể nào… Không thể nào … Ninh Chiêu thật sự ?