Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 292: Bị Thiếu Niên Ma Vực Nhặt Về (18)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:37:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại Hoa Ngọc Sơn.

Nghiêm Mộng quỳ rạp mặt đất, đau đớn ôm ngực, m.á.u tươi từ khóe miệng nàng chảy , vấy lên mặt đất bùn đất. Vết m.á.u cho bộ đồ trắng của nàng trở nên dơ bẩn, thể tẩy sạch.

“Sư tôn!”

Hứa Diệc, mặt mày đầy lo lắng, vội vã chạy đến.

khi còn kịp đến gần, một lực lượng vô hình mạnh mẽ đ.á.n.h bay , khiến va một cây lớn bên cạnh, trực tiếp ngã xuống bất tỉnh.

Chưởng môn Thanh Ngọc Sơn cùng các trưởng lão và tử vội vội vàng vàng chạy tới, thấy cảnh tượng , lập tức kinh hoàng, chưởng môn lạnh giọng quát:

“Ma đầu! Ngươi gì?”

Ninh Chiêu thèm bọn họ, chỉ mệt mỏi sửa tay áo, thản nhiên :

“Bản tôn sẽ báo thù ?”

Chưởng môn cau mày, sắc mặt tối sầm, hỏi:

“Ngày đó ngươi báo thù đủ ?”

Lúc , Ninh Chiêu mới chậm rãi liếc chưởng môn, nhạo:

“Ngày đó? Ngươi nghĩ rằng một trăm năm nay, những mối thù các ngươi áp bức thể dễ dàng xóa bỏ ? Ngươi cho bản tôn là thánh nhân kẻ ngốc?”

Chưởng môn trầm giọng hỏi:

“Vậy ngươi rốt cuộc thế nào?”

Ninh Chiêu trả lời ngay, mà một vòng những xung quanh. Cả nhóm đông đảo vây quanh , nhưng mặt lộ vẻ hoảng sợ, ai dám bước lên. Khi quét mắt qua, họ còn thể ngừng lùi vài bước.

Ninh Chiêu nhếch môi, nở một nụ sắc lạnh:

“Bản tôn đến hôm nay định chút ít thương lượng với các ngươi. Xem , những vết thương ngày vẫn chữa lành nhỉ... Các ngươi tự xưng là trời hành đạo ? Sao sợ c.h.ế.t đến thế?”

Chưởng môn siết chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét, nhưng dám lên tiếng.

Một trận chiến đó khiến nhận rằng, thực lực của thiếu niên Ma Tôn mạnh lên nhiều so với một trăm năm . Không phần thắng, dám đ.á.n.h cược bộ môn phái một cuộc chiến như .

Ninh Chiêu thèm quan tâm đang nghĩ gì, chỉ lạnh nhạt :

“Thế , vì phu nhân của bản tôn, thể cho các ngươi hai lựa chọn.”

Chưởng môn sắc mặt khó coi, nhưng nhịn hỏi:

“Chọn lựa gì?”

Ninh Chiêu với giọng điệu bình thản như gì quan trọng:

“Thứ nhất, cùng chúng , cùng Ma Vực đại tướng quân đ.á.n.h một trận... Còn bao nhiêu sống, thể đảm bảo.”

Chưởng môn sững sờ, ánh mắt lướt qua phía Ninh Chiêu, nơi một nam tử trong bộ giáp tối đen.

Nam tử cao lớn hơn Ninh Chiêu, khuôn mặt dữ tợn, qua dễ chọc, chắc chắn là một đối thủ cực kỳ nguy hiểm.

Hắn thu ánh mắt, nghiến răng hỏi:

“Vậy lựa chọn thứ hai là gì?”

Ninh Chiêu nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt dừng Nghiêm Mộng, vẫn còn quỳ rạp mặt đất, vẻ mặt sợ hãi . Khóe miệng cong lên một nụ ác độc.

“Hừ, lựa chọn thứ hai là... Dùng nàng , đổi lấy mạng sống của bộ môn phái các ngươi, xóa bỏ mối thù của một trăm năm , như thế nào?”

Chưởng môn ngây , nên lời.

Nghiêm Mộng khó khăn thở dốc, nhưng vẫn chịu khuất phục, mắng:

“Ma Tôn! Ngươi là một kẻ ti tiện! Ngươi thể c.h.ế.t yên ? Khụ khụ khụ...”

Nàng dứt lời, một bàn tay vô hình từ khí bóp chặt cổ nàng, khiến nàng nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Ninh Chiêu chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái, Nghiêm Mộng lập tức mặt mày tím tái, đau đớn giãy giụa.

Trong khi đó, của Hoa Ngọc Sơn chỉ , ai dám lên tiếng ngăn cản.

Ninh Chiêu khẽ mỉm :

“Xem lựa chọn rõ ràng nhỉ...”

Chưởng môn mặt mày tiều tụy, dường như trong một chớp mắt, ông già nhiều.

Ông nhắm mắt , giọng run rẩy, hỏi:

“... Không thể để nàng sống ?”

“A!”

Ninh Chiêu đột ngột vung tay, ném Nghiêm Mộng về phía mặt đất một nữa.

Hắn chằm chằm chưởng môn, giễu cợt :

“Không một ai hy sinh, chẳng lẽ bản tôn đến đây để việc thiện?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-292-bi-thieu-nien-ma-vuc-nhat-ve-18.html.]

Chưởng môn sắc mặt đổi liên tục.

Hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm thở dài, phất tay hiệu cho lùi .

Ninh Chiêu hài lòng híp mắt, “Không tệ, thực thức thời.”

Hắn từ từ bước về phía Nghiêm Mộng, khi thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng , khẽ mỉm , thầm một câu với giọng thấp, chỉ thể nhẹ:

“Thật , đáng lẽ để nàng thưởng thức chút sắc mặt của ngươi... mà sợ sẽ nàng sợ hãi, thôi .”

Nghiêm Mộng khó khăn thở hổn hển, cất giọng yếu ớt:

“Nàng... là...”

Ninh Chiêu khẽ phẩy tay, lòng bàn tay bỗng tụ một đám sương đen. khi hành động, sang Hứa Diệc đang bất tỉnh bên cạnh.

Hắn nhướng mày, nhẹ nhàng :

“Ta đổi ý định... So với việc g.i.ế.c ngươi, ngươi lẽ càng sống nhục nhã mặt ?”

Nghiêm Mộng thể tin , đôi mắt gần như nhảy khỏi hốc mắt.

Ninh Chiêu nhạt, khóe miệng cong lên một nụ tàn nhẫn, “Cả đời ngươi sẽ sống tàn tật, phụ thuộc tử mà ngươi yêu nhất... Đừng cảm ơn , dù ít nhiều, nhờ ngươi, mới thể gặp nàng.”

Một tiếng thét chói tai, đầy đau đớn vang vọng khắp Hoa Ngọc Sơn.

Sau đó, tất cả chìm một mảnh im lặng.

---

Ban đêm, Nguyên Dao một giường.

Vì mấy ngày qua nàng chỉ ăn và ngủ, cơ thể còn cảm giác mệt mỏi. Nàng chỉ nhắm mắt, nhưng hề ngủ.

Đột nhiên, trong bóng tối yên tĩnh, nàng cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua mép giường.

Trong lòng nàng lập tức nổi lên một cảm giác bất an.

Cung điện rõ ràng cửa sổ đều đóng chặt, gió?

Nàng định mở mắt để kiểm tra, nhưng bỗng nhiên nhận một thở quen thuộc.

Ngay đó, giường bên cạnh nhẹ nhàng hạ xuống, một nguồn sức nặng đang dần áp xuống gần nàng.

Nàng cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang dừng mặt , như thể thiêu rụi khuôn mặt nàng.

Lúc , thể nàng bắt đầu cứng đờ, tay nàng đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, cẩn thận nâng lên.

Giây tiếp theo, nàng cảm nhận một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay .

Nguyên Dao trong lòng chấn động.

Bên tai nàng, giọng đó tự thì thầm, đầy sự mất mát và mỏi mệt, kèm theo chút khẩn cầu:

“Ta phế Nghiêm Mộng ... Những hại nàng thể kết quả ...”

“Dao Dao, nàng vui ?”

“… Kỳ thật định g.i.ế.c , nhưng sợ nàng sẽ bao giờ tha thứ cho .”

“Dao Dao, nàng đừng thích ... Thích ?”

“…”

Nguyên Dao mở to mắt.

Vừa mới còn thấy những lời lải nhải, giờ bỗng dưng im bặt.

Hai mắt đối mắt trong một lúc, bỗng nhiên phản ứng , mắt lóe lên một tia hoảng hốt, nhanh chóng buông tay nàng , thẳng , cứng đờ mà ngoài.

Nguyên Dao lập tức nóng nảy, vội vàng dậy, gọi :

“Ninh Chiêu! Chàng đừng !”

Hắn thèm ngoái , vẫn tiếp tục bước về phía cửa, quan tâm.

Nguyên Dao nghiến răng, chịu thua, quyết định thẳng:

“Ninh Chiêu! Chàng , sẽ hòa li với !”

Ninh Chiêu đột nhiên dừng , bước chân chững .

Hắn siết chặt nắm tay, run lên, gương mặt cứng đờ, c.ắ.n răng, từng chữ một:

“Nàng, dám!”

Nguyên Dao chút sợ hãi, đáp đầy tự tin:

“Chàng đoán dám !”

Ninh Chiêu , ánh mắt sâu sắc nàng, trong đáy mắt ẩn chứa một cơn sóng m.á.u đỏ, như thể bất cứ lúc nào cũng thể lao tấn công con mồi, “Ta thể thả nàng .”

 

Loading...