Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 282: Bị Thiếu Niên Ma Vực Nhặt Về (8)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:37:34
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dường như một trăm ma thạch sức hấp dẫn quá lớn.

Vừa còn do dự, dám tay, nhưng ngay khi thôn trưởng lệnh, tất cả đều vội vàng xoa tay, chuẩn thi thuật pháp nhằm tấn công Nguyên Dao.

Tuy nhiên, tất cả những chiêu thức đều một luồng bạch quang từ Nguyên Dao ngăn cản, phản .

Nguyên Dao tuy thương tổn gì, nhưng trong lòng chút lo lắng. Cô khối bạch ngọc thể duy trì lâu , và việc cấp bách lúc tìm cách thoát khỏi vòng vây và rời khỏi nơi đây.

Vừa khi Nguyên Dao chuẩn phá vỡ vòng vây, một vòng bạch quang rộng lớn hơn bất ngờ xuất hiện bầu trời, tựa như tia chớp chói mắt. Tất cả đều nhắm mắt vì ánh sáng quá mạnh.

Ngay đó, vòng bạch quang lan xuống đất, gây một trận chấn động mạnh mẽ, khiến mặt đất nứt từng khe sâu, mỗi lúc một lớn. Các ngôi nhà xung quanh bắt đầu lung lay và dấu hiệu sụp đổ.

Cảnh tượng khiến hoảng hốt, và những đây còn thể cùng Nguyên Dao giằng co giờ đây đều ngã xuống đất, mắt mở trừng trừng cảnh tượng kỳ lạ mắt.

Nguyên Dao cũng khỏi ngẩn ngơ, thể hiểu nổi.

Khối bạch ngọc mạnh đến mức ?

Khi Nguyên Dao đang chìm trong suy nghĩ, tay cô bỗng nhiên một bàn tay ấm áp, khô ráo nắm lấy. Cô đầu , và trong tai vang lên một giọng quen thuộc:

“Xin , đến muộn.”

Nguyên Dao chớp mắt, chậm rãi , thấy Ninh Chiêu đang lưng cô. Hắn chăm chú quan sát cô, ánh mắt đầy lo lắng, giọng phần cuống cuồng:

“Ngươi ? Có thương ?”

Nguyên Dao mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Ta …”

Ngay khi cô định tiếp tục, một giọng nữ bỗng nhiên cắt ngang lời cô, vang lên đầy tức giận:

“Ninh Chiêu ca ca!”

A Linh, vẫn đang quỳ rạp mặt đất, tiếp tục Nguyên Dao với ánh mắt đầy căm phẫn và gào lên:

“Ninh Chiêu ca ca! Nàng là Hoa Ngọc Sơn, ma đạo! Ngươi lừa !”

Ninh Chiêu lạnh lùng liếc A Linh, gì, nhưng ngón tay khẽ động, và ngay lập tức A Linh hất văng xa, va cây, trán chảy máu, miệng phun một ngụm máu.

A Linh ôm ngực, Ninh Chiêu thể tin nổi, lẩm bẩm:

“Ninh Chiêu ca ca…”

Ninh Chiêu hừ một tiếng, giọng lạnh lẽo:

“Đừng gọi là ca ca, như ngươi.”

A Linh nghẹn ngào, nước mắt chảy dài, khuôn mặt nàng vấy bẩn bởi m.á.u và nước mắt, trông còn chút gì là vẻ ban đầu.

Ninh Chiêu hề quan tâm đến A Linh, nhặt áo choàng rơi đất lên, vung tay sạch bụi bẩn đó. Áo choàng trở nên sạch sẽ như mới.

Hắn nhẹ nhàng khoác áo choàng lên Nguyên Dao, nắm lấy tay cô.

Chỉ trong một khoảnh khắc, cả hai biến mất khỏi thôn trang hỗn loạn, để phía một đám mặt đất, kêu la t.h.ả.m thiết.

……

Nguyên Dao nhắm mắt khi cảm nhận thuấn di, và khi mở mắt , cô nhận thấy trong một khu rừng.

Ninh Chiêu vẫn đang nắm tay cô, im lặng bước về phía , vẻ mặt căng thẳng và nghiêm nghị, rõ ràng là tâm trạng .

Nguyên Dao chỉ im lặng theo , trong lòng đoán già đoán non lý do khiến Ninh Chiêu tức giận.

Mãi cho đến khi họ rời xa thôn làng, Ninh Chiêu mới buông tay cô .

Hắn bước đến bên dòng suối nhỏ, cúi lấy nước vỗ lên mặt, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc.

Nguyên Dao phía , im lặng quan sát .

Khi Ninh Chiêu bình tĩnh trở , Nguyên Dao mới tiến lên, xuống bên cạnh , và nhẹ nhàng :

“Ninh Chiêu, cảm ơn ngươi cứu .”

Lúc , cả khuôn mặt Ninh Chiêu đều ướt đẫm.

Hắn lúng túng lau mặt một cách qua loa, cảm xúc chằm chằm dòng suối lấp lánh mặt, giọng cứng ngắc:

“Cảm ơn gì chứ? Nếu tại , ngươi chẳng trải qua mấy chuyện thế .”

Nguyên Dao cuối cùng cũng hiểu vì tức giận như .

Tim nàng bỗng mềm nhũn.

Nàng nhẹ nhàng vươn tay, kéo lấy tay áo .

Ninh Chiêu lập tức cứng .

Một lúc , mới từ từ nghiêng đầu nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-282-bi-thieu-nien-ma-vuc-nhat-ve-8.html.]

Vừa vặn đối diện với đôi mắt trong veo, lấp lánh ánh sáng của Nguyên Dao.

Nàng mỉm , hai lúm đồng tiền ngọt ngào lộ , “Ninh Chiêu, ngươi ? Nếu ngươi, đưa đến Ma Cung từ mấy hôm , chắc gì còn sống đến bây giờ.”

Ninh Chiêu nàng, im lặng đáp.

Nguyên Dao buông tay khỏi tay áo , giọng cũng trở nên nhẹ hơn:

“Phải xin mới đúng. Ta phiền ngươi suốt, còn chậm kế hoạch của ngươi… Nếu , khi ngươi tìm thấy Hứa Nguyện Thạch .”

Ninh Chiêu trầm mặc một lúc, bỗng nhiên đưa tay mặt nàng:

“Ngươi xem cái là gì?”

Nguyên Dao cúi mắt theo tay .

Trong lòng bàn tay là một viên tinh thạch lấp lánh ánh sáng bảy màu.

Nàng ngẩn : “Đây là…”

“Hứa Nguyện Thạch mà đang tìm.” Hắn khẽ cong môi, “Ta tìm một viên . Vậy nên ngươi cần tự trách nữa.”

Nguyên Dao chằm chằm viên đá một lúc, hỏi tiếp:

“Vậy bây giờ ngươi thể thực hiện điều ước ?”

Ninh Chiêu lắc đầu.

Hắn cất viên đá , vẻ mặt chút bất mãn:

“Còn thiếu hai viên nữa. Phải gom đủ ba viên, đặt cùng thì mới thực hiện nguyện vọng.”

Nguyên Dao im lặng một lúc, hỏi:

“Ninh Chiêu, điều ước của ngươi là gì ?”

Ninh Chiêu sững , khó hiểu nàng.

Nguyên Dao do dự lắc đầu:

“Ta chỉ hỏi đại thôi, nếu ngươi thì cũng .”

Ninh Chiêu mím môi, ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn :

“Chờ khi tìm đủ ba viên, lúc đó sẽ kể cho ngươi , ?”

Nguyên Dao mỉm : “Được chứ.”

Ninh Chiêu đưa Nguyên Dao bắt đầu hành trình tìm viên Hứa Nguyện Thạch thứ hai.

Trước khi lên đường, mua vài bộ trang phục đặc biệt dành cho nữ nhân ở Ma Vực, đưa cho Nguyên Dao — để tránh xảy chuyện như .

Nguyên Dao cũng phản đối. Nàng cởi bộ tiên y mơ hồ mờ ảo, chiếc váy đỏ rực, mang vẻ sắc sảo táo bạo, trông chẳng khác nào một nữ tử chính hiệu ở Ma Vực.

Bản nàng cảm thấy chẳng gì lạ cả.

Chỉ là Ninh Chiêu khi thấy nàng trong dáng vẻ thì sững mất mấy giây, đó mặt bất ngờ đỏ bừng lên.

, khi Nguyên Dao hỏi, chỉ khẽ ho một tiếng, vẻ bình thản:

“Không gì.”

Những ngày tiếp theo, Nguyên Dao theo chân Ninh Chiêu dạo khắp Ma Vực, quả thật cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Ma Vực giống như nàng từng tưởng tượng.

Không hề là nơi u ám đầy ma khí g.i.ế.c chóc, trái , cũng dân cư sinh sống yên , an cư lạc nghiệp.

Chỉ là cách tu luyện của ở đây khác với ngoài mà thôi.

Dưới sự dẫn dắt của Ninh Chiêu, Nguyên Dao thấy nhiều điều từng đến, chơi đến là vui.

, khi Ninh Chiêu lơ đãng hỏi nàng cảm thấy Ma Vực thế nào, nàng chút do dự trả lời:

“Miễn tóm Ma Cung thì thứ đều !”

Ninh Chiêu dừng một chút.

Hắn nàng một lúc lâu, đó nhẹ nhàng xoa đầu nàng:

“Yên tâm, sẽ xảy chuyện như nữa.”

Nguyên Dao khẽ gật đầu.

Phải , giờ đây còn ai nhận phận thật sự của nàng, đương nhiên cũng sẽ ai đem nàng bắt nữa.

 

Loading...