Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 279: Bị Thiếu Niên Ma Vực Nhặt Về (5)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:37:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Chiêu đưa miếng ngọc nhét bên trong áo của Nguyên Dao, giúp nàng mặc chỉnh tề áo choàng bên ngoài, đó mới đáp:

“Dùng để phòng , đừng tháo xuống.”

Nguyên Dao lập tức mừng rỡ:

“Phòng ? Vậy cần chạy trốn lung tung nữa ?”

Khóe môi Ninh Chiêu khẽ nhếch lên, trong giọng còn ẩn chứa vài phần tự đắc:

“Đương nhiên. Giờ thì bình thường thể gây tổn thương ngươi nữa .”

Thế nhưng, phút vui mừng, Nguyên Dao chợt thấy gì đó .

Nàng vội kéo lấy tay áo Ninh Chiêu, lo lắng hỏi:

“Pháp khí lợi hại như , ngươi đưa dùng … còn bản ngươi thì ?”

Ninh Chiêu thoáng sững , đó nàng như một… ngốc tử:

“Ta cần.”

Nguyên Dao: ?

Ninh Chiêu gõ nhẹ lên trán nàng một cái, hừ nhẹ:

“Ngốc quá! Đó là luyện , đương nhiên còn mạnh hơn nó nhiều. Còn cần nó bảo hộ ?”

“À ha!” Nguyên Dao nhịn cong môi , đôi mắt cong cong đầy chân thành,

“Ninh Chiêu, ngươi thật sự !”

“……”

Ninh Chiêu bất giác đỏ bừng tai, vội vàng dời mắt , đầu bước về phía :

“Được , mau thôi! Đường phía còn dài lắm!”

Nguyên Dao khúc khích, chạy đuổi theo .

Theo lời Ninh Chiêu, thứ tìm là một khối đá hứa nguyện, cất giấu ở vùng cực bắc của Ma Vực — núi Oán U. Ngọn núi đó một con kỳ lân ma thú trấn giữ.

Oán U Sơn nguy hiểm khôn lường, quỷ dị vô cùng. Ngay cả Ninh Chiêu cũng dám liều lĩnh xông , nên tiên dò xét địa hình, mới tính tiếp.

, khi trời tối, dẫn Nguyên Dao đến nghỉ chân ở một ngôi thôn nhỏ chân Oán U Sơn.

Thôn nhỏ, chỉ hơn mười hộ dân.

Ninh Chiêu tìm gặp thôn trưởng, đưa cho ông vài viên ma thạch. Thôn trưởng lập tức sáng rỡ đôi mắt, vô cùng nhiệt tình sắp xếp cho hai một căn nhà gỗ nhỏ để ở tạm.

Nguyên Dao theo Ninh Chiêu nhà, liền cùng bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Ý của Ninh Chiêu là một tiến núi, còn Nguyên Dao thì ở đây chờ.

Nguyên Dao kể về tình hình, cũng hiểu rõ bản giúp gì, ngược khi còn vướng chân, nên phản đối.

Chỉ là… thấy Ninh Chiêu xong vội vàng chuẩn rời , nàng vẫn cảm thấy bất an trong lòng, bèn kéo tay áo nữa.

Ninh Chiêu đầu nàng — liền thấy gương mặt nàng đầy do dự, vẻ mặt như thôi.

Hắn nhướng mày, trêu chọc:

“Sao thế? Ở đây một sợ ?”

Nguyên Dao do dự một chút, gật gật đầu… lắc đầu.

Nàng ngước sắc trời ngoài cửa, nhịn nhỏ:

“Ngươi… thể chờ đến sáng mai hãy ? Bây giờ trời tối thế , nguy hiểm.”

Ninh Chiêu định : "Bóng tối với chẳng là gì", nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, lời định bỗng nghẹn nơi cổ họng, biến thành:

“Được. Vậy đợi đến mai.”

Nguyên Dao cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dọn dẹp chăn gối chuẩn nghỉ ngơi.

lúc , cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.

Ngay đó, một giọng thiếu nữ trong trẻo cất lên từ ngoài cửa:

“Ninh Chiêu ca ca! Nguyên Dao tỷ tỷ! Ta mang cơm chiều đến cho hai !”

Nguyên Dao vội vàng kéo áo choàng phủ thêm lên , che kín bộ quần áo bên trong.

Sau khi nàng chỉnh y phục, Ninh Chiêu mới mở cửa.

Đứng bên ngoài là một thiếu nữ mặc áo vải thô, thấy mở cửa liền sáng bừng đôi mắt.

Nàng giơ khay cơm trong tay lên, mỉm dịu dàng :

“Ninh Chiêu ca ca, hôm nay trời lạnh, mang cho hai bát canh cá nóng ấm !”

Ninh Chiêu khẽ gật đầu:

“Phiền ngươi .”

Khuôn mặt cô gái ửng hồng, giọng nhẹ nhàng ngọt ngào:

“Không phiền , hai là khách, chăm sóc các là chuyện nên mà.”

Nói , nàng bưng khay bước phòng.

Khi ánh mắt chạm đến Nguyên Dao, nàng khựng một chút, nhưng nở một nụ tươi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-279-bi-thieu-nien-ma-vuc-nhat-ve-5.html.]

“Nguyên Dao tỷ tỷ.”

Nguyên Dao cũng mỉm đáp lễ:

“Cảm ơn A Linh.”

A Linh dịu dàng :

“Không gì,” đặt đồ ăn lên bàn.

Chỉ là, khi bày xong đồ ăn, nàng lập tức rời đưa mắt về chiếc giường duy nhất trong phòng.

Căn phòng nhỏ chỉ đúng một chiếc giường.

Nàng chớp chớp mắt, ánh đảo qua giữa Nguyên Dao và Ninh Chiêu. Trong khoảnh khắc, thần sắc ánh mắt chợt trầm xuống, thoáng chút ảm đạm.

Nguyên Dao thấy vẻ mặt nàng bỗng chốc từ phấn khởi chuyển thành buồn bã, cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi:

“A Linh, ?”

A Linh ngập ngừng hỏi:

“...Nguyên Dao tỷ tỷ, tỷ và Ninh Chiêu ca ca là đạo lữ ?”

Nguyên Dao ngẩn , theo phản xạ trả lời:

“Không .”

A Linh thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt sáng rỡ trở .

Nàng mím môi, hai tay đan đầy căng thẳng:

“Vậy hai ở chung một phòng... quá bất tiện ? Hay là để với mẫu , chuẩn thêm cho hai một phòng nữa nhé... thu tiền !”

Nguyên Dao dừng , sang dò hỏi ánh mắt của Ninh Chiêu.

Nếu thể ở hai phòng riêng, Ninh Chiêu lẽ cũng sẽ nghỉ ngơi hơn một chút. Đến lúc tiến Oán U Sơn, tinh lực cũng sẽ dồi dào hơn.

Ý kiến vẻ khá .

Thế nhưng, trái ngược với mong đợi, Ninh Chiêu chỉ nhàn nhạt trả lời một câu:

“Không cần, chúng ở cùng .”

A Linh thoáng cứng đờ.

Nàng c.ắ.n môi, ngước Ninh Chiêu đầy vẻ ấm ức.

Thế nhưng Ninh Chiêu dường như để ý đến biểu cảm đó, chỉ ở cửa, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa, hạ lệnh tiễn khách:

“Còn chuyện gì nữa ? Nếu thì và Dao Dao chuẩn ăn cơm.”

“……”

Lúc , chỉ A Linh, ngay cả Nguyên Dao cũng ngẩn tại chỗ.

Nàng ngơ ngác Ninh Chiêu.

Bình thường chỉ gọi thẳng “ngươi”, gọi nàng bằng tên.

...Còn gọi mật như thế.

Lạ một điều là bản dường như cảm thấy đúng, thậm chí lông mày cũng động đậy lấy một chút.

Bầu khí trong phòng đột nhiên như ấm lên vài độ.

A Linh thêm lời nào, chỉ cúi đầu, ôm khay, chạy vụt ngoài.

Nguyên Dao hình như còn mơ hồ thấy nơi khóe mắt nàng giọt nước lấp lánh rơi xuống.

Nguyên Dao giật bừng tỉnh, qua cơn rối bời, chút kích động bước đến mặt .

Chờ Ninh Chiêu đóng cửa xong, nàng liền với :

“A Linh thích ngươi.”

Ngữ khí chắc chắn.

A Linh là con gái lớn của thôn trưởng. Nguyên Dao còn nhớ rõ lúc Ninh Chiêu đến hỏi chuyện tá túc, A Linh cũng đó.

Hơn nữa còn luôn bên cạnh, lén lút mãi.

Trên mặt là nét thẹn thùng ngượng ngùng đặc trưng của thiếu nữ mới lớn.

Nghĩ , Nguyên Dao thậm chí còn thấy chút… mong đợi.

Mong đợi thể bà mối một phen.

Thế nhưng Ninh Chiêu xong chỉ hờ hững:

“Người thích ... nhiều lắm.”

Nguyên Dao: “……”

Cũng đúng. Với dung mạo như , chẳng lo ai thích.

nàng vẫn thấy khó hiểu, bèn hỏi tiếp:

“Ta thấy A Linh xinh, tính cách cũng dịu dàng, ngươi thích nàng ?”

Ninh Chiêu khựng , đó ngẩng đầu nàng, trong mắt mang theo biểu cảm khá… kỳ lạ:

“Ngươi thật sự cảm thấy nàng ... tính cách ?”

 

Loading...