Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 278: Bị Thiếu Niên Ma Vực Nhặt Về (4)
Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:37:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Do điều kiện hạn chế, tối đó Nguyên Dao chỉ thể đắp tạm áo choàng lông chồn của Ninh Chiêu để ngủ.
Khi đêm khuya buông xuống, đống lửa dần lụi tàn, lạnh len lỏi từ bốn phía kéo đến.
Cô cuộn trong áo choàng, mơ mơ màng màng trong giấc ngủ chập chờn, cuối cùng vẫn lạnh đ.á.n.h thức.
Nguyên Dao mở mắt, đang định gọi Ninh Chiêu dậy nhóm lửa, nào ngờ nghiêng phát hiện chỗ cỏ mà giờ trống trơn.
Cô lập tức bật dậy, chằm chằm vị trí trống , gọi khẽ vài tiếng:
“Ninh Chiêu? Ngươi còn ở đây ?”
Không ai đáp .
Nguyên Dao bất an bước xuống giường, định ngoài xem thử. nhớ đến kết giới mà từng bố trí, cô dừng chân.
Chỉ đành nơi cửa hang, đưa mắt ngoài.
Mưa tạnh.
Bên ngoài đen đặc như mực, chỉ tiếng gió rít vù vù thổi qua, thi thoảng còn lẫn cả tiếng gầm rú mơ hồ của dã thú.
Ngoài , chẳng còn gì cả.
Nguyên Dao Ninh Chiêu , cũng còn trở về . cô dám tùy tiện khỏi hang, đành trở giường, đợi.
Cứ thế cho đến tận khi trời hửng sáng, vẫn thấy bóng dáng Ninh Chiêu .
Nguyên Dao bắt đầu lo lắng. Lẽ nào… thật sự như , cô quá tin tưởng ?
Cô thêm một lúc, cảm thấy cứ đợi mãi thế cũng cách.
Thế là cô khoác tạm áo choàng lông chồn lên , che bộ y phục tử Hoa Ngọc Sơn dễ gây chú ý, cẩn thận bước khỏi hang.
Đứng cửa, cô do dự giữa hai hướng: một là tìm Ninh Chiêu để thành nhiệm vụ, hai là tiếp tục tiến sâu Ma Vực. Sau cùng, cô vẫn quyết định rừng sâu hơn — nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn hết.
Nếu như Ninh Chiêu thật sự sống nhờ săn ma thú, thì tìm đến nơi ma thú, tỷ lệ gặp lẽ sẽ cao hơn.
Chỉ là, đường , trong lòng cô vẫn thấp thỏm yên.
Cô sợ kịp tìm , ma thú ăn sạch .
Nghĩ đến đây, cô lẩm bẩm với Hoa Hoa trong đầu:
“Nếu thể c.h.ế.t thật… ơn sắp xếp cho nhập phận một nữ cao thủ Ma Vực ?”
Cô thật sự quá sợ cái cảm giác " là dao, là cá" .
Hoa Hoa cũng lúng túng, chỉ cổ vũ yếu ớt:
“Dao Dao… cô tin vận khí của . Sẽ dễ gì mà c.h.ế.t …”
Nguyên Dao im lặng một lát, thành khẩn :
“Nếu thật sự đổi sang phận nữ cao thủ, tình nguyện… c.h.ế.t một .”
Hoa Hoa: “……”
Lời thì thế, nhưng khi cô bước chỗ sâu trong rừng, thực sự gặp một con ma thú to lớn lao , Nguyên Dao liền sợ đến hồn bay phách lạc, kịp phản ứng gì đầu bỏ chạy thục mạng.
Vừa chạy run rẩy hét lên:
“Cứu mạng a!”
với thể yếu ớt hiện giờ, cô thể chạy thoát khỏi ma thú ?
Cô thậm chí cảm nhận nóng từ ngọn lửa mà nó phun đang phả sát lưng .
Ngay lúc đó, chân cô trượt, ngã nhào một bụi cây.
Mắt thấy con ma thú đang há to miệng, lao tới như nuốt chửng cô trong một phát, Nguyên Dao tuyệt vọng nhắm mắt , bất chấp tất cả mà hét lên:
“Hoa Hoa! Nhớ kỹ! Ta cao thủ đó!!”
——
Không ai trả lời.
Chỉ bên tai vang lên một tiếng gầm rống đầy dữ tợn, khiến đầu óc cô như nổ tung.
Sức nóng như thiêu đốt bỗng nhiên tan biến, dần dần rút xa, mắt cô chỉ còn một mảnh ánh sáng trắng rực rỡ…
Lúc , Nguyên Dao rõ bản đang ở . Chỉ cảm nhận xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Trong cơn mơ hồ, cô khẽ lẩm bẩm một câu:
“Hoa Hoa, … c.h.ế.t ?”
Hoa Hoa lên tiếng.
Vài giây , bên tai bỗng vang lên một giọng quen thuộc của thiếu niên:
“Hoa Hoa là ai?”
Nguyên Dao: “……”
Cô lập tức trợn tròn mắt, đụng ngay ánh từ một đôi mắt đào hoa quen thuộc.
Đôi mắt , lúc hiện lên vẻ vô cùng phức tạp.
Nguyên Dao chớp chớp mắt, chờ đầu óc tỉnh táo mới nhận — đang ở trong cái hốc cây đó.
Cô sững :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-278-bi-thieu-nien-ma-vuc-nhat-ve-4.html.]
“Ta… c.h.ế.t?”
Ninh Chiêu khựng , cụp mắt cô, đỡ cô dậy đưa cho một chén nước, giọng rõ cảm xúc:
“Ngươi c.h.ế.t ?”
Nguyên Dao: “……”
Cô chỉ là … cao thủ thôi mà.
Chột , cô vội vàng nhận lấy chén nước, cụp mắt uống từng ngụm nhỏ, giả vờ như tập trung, cố né tránh vấn đề .
Ninh Chiêu cũng gặng hỏi, chỉ lặng lẽ cô uống nước. Đến khi ánh mắt chăm chú khiến cô cảm thấy tự nhiên, mới hỏi tiếp:
“Vì chạy ngoài? Không bên ngoài nguy hiểm ?”
Lúc Nguyên Dao mới lấy chút khí thế, vội vàng giải thích:
“Ta ngoài tìm ngươi! Từ nửa đêm hôm qua thấy bóng dáng ngươi, tưởng ngươi .”
Ninh Chiêu khẽ ngạc nhiên:
“Ngươi tỉnh từ nửa đêm?”
Nguyên Dao gật đầu. Không hiểu , cô bỗng thấy tủi , nhỏ giọng như đang kể khổ:
“Lửa tắt… lạnh lắm.”
Hắn trầm mặc một lúc, khẽ thở dài:
“Xin . Là suy nghĩ chu . Về sẽ để thế nữa.”
Nguyên Dao thấy vẻ áy náy của , liền tranh thủ truy hỏi:
“Vậy tối qua ngươi ?”
Ninh Chiêu như đang do dự, đó mới đáp:
“Ta tìm một thứ.”
Nguyên Dao nghi hoặc:
“Thứ gì mà nửa đêm cũng tìm?”
Hắn đáp chậm rãi:
“Một thứ thể thực hiện tâm nguyện.”
Câu khiến Nguyên Dao vô cùng tò mò. Cô đó là thứ bảo vật gì, tò mò tâm nguyện của Ninh Chiêu là gì.
Cô hỏi tiếp, đầy hứng thú:
“Vậy… ngươi tìm ?”
Ninh Chiêu lắc đầu:
“Lúc đầu định tiếp tục tìm, nhưng thấy tiếng ngươi, nên về cứu .”
Nguyên Dao xong, lập tức thấy áy náy:
“Vậy… hỏng chuyện của ngươi ? Nếu sớm , ngoài…”
“Không của ngươi. Là .”
Ninh Chiêu rũ mắt, trầm ngâm một lúc, dường như hạ quyết tâm:
“Hơn nữa, tìm manh mối . Ngươi cứ nghỉ ngơi cho . Ngày mai sẽ dẫn ngươi cùng.”
Nguyên Dao sững :
“Có phiền gì ngươi ?”
“Không .”
Ninh Chiêu giải thích:
“Nơi đó xa. Chúng sẽ rời khỏi đây, và nữa.”
Thì là .
Nguyên Dao gật đầu hiểu rõ, đó yên tâm dặn dò:
“ hứa đấy, đừng bỏ một nữa.”
Ninh Chiêu thoáng ngẩn , trong mắt như lóe lên cảm xúc gì đó.
Một lúc , mới nhẹ nhàng :
“Được.”
——
Hôm , Nguyên Dao rời khỏi hốc cây cùng Ninh Chiêu.
Trước khi lên đường, lấy một sợi dây tơ đỏ, nhẹ nhàng đeo lên cổ cô.
Trên sợi dây là một miếng bạch ngọc hình tròn, mặt khắc những hoa văn kỳ lạ mà Nguyên Dao hiểu nổi.
Cô nâng tay, khẽ chạm bạch ngọc. Lạnh buốt và mịn màng, xúc cảm cực kỳ tinh xảo.
Nguyên Dao tò mò hỏi:
“Đây là cái gì?”