Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 277: Bị Thiếu Niên Ma Vực Nhặt Về (3)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:37:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đó, Ninh Chiêu chỉ liếc Nguyên Dao một cái, khẽ lẩm bẩm đầy bất đắc dĩ:

“Quả nhiên là phế vật…”

Rồi phất tay nhẹ một cái, đống củi trong động lập tức bốc cháy, lửa hừng hực bùng lên, trong chớp mắt xua tan bộ cái lạnh bám lấy cơ thể cô.

Nguyên Dao lập tức sang với ánh mắt long lanh sùng bái, ngớt lời khen ngợi, từ trời xuống đất khen đến mức đỏ cả mặt. Mãi cho đến khi nhăn nhó :

“Đủ …”

Cô mới chịu tủm tỉm dừng .

Một lúc , vì quá chán, cô bên đống lửa, tiện tay cầm một khúc gỗ nhỏ nghịch ngợm vẽ vời linh tinh.

chẳng bao lâu, cô bỗng thấy tiếng vọng từ bên ngoài động — lờ mờ là đang chuyện.

Hình như kẻ qua đường đang tìm chỗ trú mưa.

Tim Nguyên Dao lập tức nhảy lên tận cổ.

Vì cô thấy một trong đó :

“Ồ! Bên cái hốc cây, dù gì cũng đủ chỗ cho hai tránh mưa, thì tạm qua đêm ở đó cũng …”

Cô lập tức hoảng hốt, vội vàng túm lấy tay áo Ninh Chiêu, vô thức rúc gần .

Cô lo lắng , hiệu bằng miệng:

“Làm bây giờ? Họ đây.”

Ninh Chiêu như ngẩn , ánh mắt dừng bàn tay đang nắm lấy tay áo , gì.

Nguyên Dao càng sốt ruột hơn.

Nếu hai mạnh hơn Ninh Chiêu, chiếm lấy chỗ thì chỉ còn nơi trú ẩn — mà cô khi còn bắt đưa về Ma cung!

lúc đó, ngay cửa động vang lên tiếng bước chân xột xoạt.

Nguyên Dao nín thở chờ đợi, chuẩn tinh thần cho một trận đánh.

Thế nhưng bất ngờ giọng phía ngoài vang lên:

“Ơ? Sao bên trong hẹp …? Thôi, , tìm chỗ khác …”

Tiếng bước chân dần dần xa khỏi.

Nguyên Dao lúc mới dám mở mắt, ngoài, đầy thắc mắc:

“Bọn họ… ?”

Ninh Chiêu liếc cô, nửa nửa :

“Ngươi mong họ ?”

Nguyên Dao sững sờ, như chợt hiểu điều gì đó, mắt sáng rỡ lên vì mừng rỡ:

“Ngươi… đặt kết giới ở cửa động ?!”

Ninh Chiêu thản nhiên ném thêm một thanh củi lửa, khẽ hừ một tiếng:

“Ngươi nghĩ địa bàn của dễ ?”

Nguyên Dao chớp mắt, gì, nhưng ánh mắt rõ ràng tràn đầy nghi ngờ.

Ninh Chiêu thấy thì khẽ ho một tiếng, như để cô hiểu lầm, đành giải thích:

“Lúc ngươi tới, mới bố trí xong chỗ , còn kịp dựng kết giới.”

Thì .

Nguyên Dao gật đầu, vui vẻ đến mức mắt cong như trăng lưỡi liềm:

“Vậy thật may mắn quá!”

“…”

Ninh Chiêu lập tức sang chỗ khác, khẽ kéo kéo tay áo, giọng cũng chút gượng gạo:

“…Ngươi thể buông tay ?”

Nguyên Dao sững , lúc mới nhận vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , liền vội vàng buông , áy náy :

“Xin , để ý.”

Ninh Chiêu xoa cổ tay áo nhàu nát, dậy:

“Ta ngoài một lát. Ngươi cứ ở trong , đừng . Nếu , khi sẽ .”

Nguyên Dao , ngoài, do dự:

“Giờ ngươi ? Ngoài trời vẫn đang mưa mà…”

“Mưa nhỏ thôi, .”

Ánh mắt Ninh Chiêu liếc xuống bụng cô, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:

“Nếu , bụng ngươi tối nay chắc sẽ kêu cả đêm.”

Nguyên Dao: “…”

Quả thật cô đói đến mức suốt buổi chiều gần như ăn sạch mấy quả dại để .

Nghĩ đến đây, cô tiện giữ nữa, chỉ đỏ mặt nhỏ:

“Vậy… ngươi nhanh về nhé, cẩn thận đó.”

Ninh Chiêu khẽ , giọng đầy tự tin:

“Yên tâm, ngay thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-277-bi-thieu-nien-ma-vuc-nhat-ve-3.html.]

Ninh Chiêu quả nhiên giữ lời hứa.

Chỉ hơn nửa canh giờ , , tay xách một con gà rừng còn giãy giụa vài cái.

Nguyên Dao thành thạo thịt gà, sạch, xiên lên que mang nướng bên đống lửa. Không bao lâu , mùi thịt nướng thơm lừng lan khắp hang động.

nhịn mà đôi mắt lấp lánh, ngưỡng mộ :

“Ninh Chiêu, cái gì ngươi cũng thế!”

Ninh Chiêu chậm rãi xoay con gà nướng, khóe môi nhếch, nhưng vẫn giả vờ thản nhiên:

“Thủ đoạn sinh tồn khi ở ngoài dã ngoại thôi, gì to tát.”

Nguyên Dao , lặng lẽ quan sát .

Rõ ràng chỉ là một thiếu niên, nhưng từ giọng điệu đến hành động đều chín chắn vượt xa tuổi. Tất cả đều đấy, bình tĩnh, gọn gàng chẳng giống chút nào với những thiếu niên cùng trang lứa.

Có lẽ vì , từ nhỏ sống tự lập?

Nghĩ , Nguyên Dao nhịn , tò mò hỏi:

“Ninh Chiêu, ngươi… thấy cô đơn ?”

Ninh Chiêu khựng tay một chút, nghiêng mắt liếc cô:

“Ý gì?”

Nguyên Dao nhẹ giọng giải thích:

“Ngươi sống một lâu như bao giờ nghĩ đến việc tìm một bầu bạn?”

Ninh Chiêu cô một lúc, bất chợt nhếch môi như trêu chọc:

“Ý ngươi là… tự tiến cử ?”

Nguyên Dao lập tức xua tay rối rít:

“Không ! Không ! Ý là nếu ngươi , thể giúp ngươi tìm thử xem cô nương nào hợp…”

Nụ môi Ninh Chiêu dần biến mất.

Hắn thu ánh , thản nhiên :

“Để . Giờ còn chuyện quan trọng hơn , tâm tư nghĩ mấy chuyện đó.”

Nói , rút một con d.a.o nhỏ sạch sẽ, chặt con gà chín thành từng miếng nhỏ, đặt lên lá sen.

Cuối cùng, chỉ để một câu ngắn gọn:

“Ăn .”

Rồi dậy, qua bên , dựa đống cỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nguyên Dao hiểu vì bỗng nhiên lạnh nhạt, bèn ngập ngừng hỏi:

“Ngươi ăn ?”

Hắn mở mắt, mặt lạnh như tiền:

“Không đói.”

Nguyên Dao chớp chớp mắt. Thấy như , cô cũng ép. Cô ăn một phần ba, phần còn cẩn thận gói , để lên bàn, đợi đói thì cái ăn.

Đêm hôm , hai gì thêm.

Chỉ còn tiếng củi nổ lách tách và tiếng mưa rơi ngoài động rì rào đan xen, khiến đêm bớt phần yên tĩnh.

Tới khuya, Nguyên Dao giường, do dự một lúc sang Ninh Chiêu đang dựa lưng đống cỏ:

“...Ngươi qua đây ngủ ? Bên đó thoải mái .”

Ninh Chiêu lúc mới mở mắt, liếc cô một cái, khẽ hừ:

“Gan lớn thật đấy. Không sợ nhân cơ hội gì ngươi ?”

Nguyên Dao lắc đầu:

“Ngươi loại thừa nước đục thả câu.”

Ninh Chiêu trầm mặc vài giây, bỗng như nghiến răng :

“Tiểu , với ngươi mới quen đến một ngày. Ngươi quá tin ?”

Nguyên Dao ngẩn , gãi đầu, ánh mắt thoáng mơ hồ:

“Ờ ha…”

. Từ lúc nào mà cô cảm thấy an tâm, tin tưởng đến thế?

Chỉ vì là mục tiêu nhiệm vụ ?

Nguyên Dao đột nhiên rơi một vòng nghi hoặc chính .

Ninh Chiêu dáng vẻ cô rối rắm suy nghĩ, nhắm mắt, chỉ lẩm bẩm một câu:

là đồ ngốc.”

Nguyên Dao: “…”

gọi là ngốc quá nhiều , trong lòng cũng bắt đầu thấy bực. Thế là chẳng buồn để ý đến nữa, lập tức xuống ngủ.

Còn cố tình duỗi tay duỗi chân chiếm trọn cả giường.

là chính lên giường ngủ.

Vậy thì đừng trách cô chiếm sạch cả chỗ!

 

Loading...