Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 276: Bị Thiếu Niên Ma Vực Nhặt Về (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:37:28
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng lúc đó, bên tai Nguyên Dao vang lên một giọng trong trẻo của thiếu niên, mang theo chút ý trêu chọc:
“Ngươi tưởng phát hiện ? Hửm?”
Nguyên Dao: “…”
Cô c.h.ế.t lặng.
Không vì sự xuất hiện đột ngột của giọng , mà là vì trong đầu cô, hệ thống Hoa Hoa đột nhiên vang lên thông báo: “Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ.”
Nguyên Dao ngờ, vô tình đụng trúng mục tiêu nhiệm vụ trong cảnh như thế .
Chờ đến khi âm thanh bên ngoài biến mất, bàn tay bịt miệng cô cũng buông .
Phải mất một lúc lâu , Nguyên Dao mới dần hồn, chậm rãi đầu .
Và ngay lúc đó — ánh mắt cô đối diện với một đôi mắt đào hoa quyến rũ. Đuôi mắt nhướn lên, ánh mang theo ý khó hiểu.
Ánh mắt cô lướt dần từ mắt xuống sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ, đến chiếc cổ trắng ngần, thon dài…
Nguyên Dao khỏi mê hoặc.
Từ đến giờ cô từng thấy một thiếu niên nào đến thế. Đẹp đến mức khiến cô nhất thời nên gì, chỉ đờ chằm chằm.
Thiếu niên cô ngẩn ngơ, khẽ cong mắt nhẹ:
“Sao thế? Nhìn đến phát ngốc ?”
“…”
Nguyên Dao lúc mới hồn, vội vàng lắc đầu, lí nhí : “Không gì… cảm ơn… cảm ơn ngươi giúp .”
Thiếu niên đáp lời ngay, chỉ hỏi ngược : “Bọn họ bắt ngươi để gì?”
Nguyên Dao do dự. Cô chắc nên kể thật .
Dù thì giữa chính đạo và ma đạo vốn luôn đối đầu gay gắt. Mà cô — là chính đạo, bắt Ma Vực chẳng qua là vì kẻ lấy thưởng mà thôi.
Thiếu niên mặt, vẻ… chuyện ?
Chưa kịp quyết định, ánh mắt thiếu niên dừng bộ quần áo của cô. Hắn một lát, gật đầu như hiểu:
“Ngươi ma đạo.”
Giọng vô cùng chắc chắn.
Nguyên Dao thể giấu , đành gật đầu thú nhận: “Ta… vô tình lạc đến đây.”
Cô thiếu niên vẻ đang suy nghĩ điều gì, liền cẩn trọng hỏi: “Ngươi… lối của Ma Vực ?”
“Biết chứ, nhưng mà…” — thiếu niên liếc cô một cái, ánh mắt lộ vẻ khó xử “Nếu giao ngươi cho Ma Cung, hình như sẽ thưởng… một trăm ma thạch thì ?”
Nguyên Dao: “…”
Cô rõ — một trăm ma thạch là phần thưởng hấp dẫn cỡ nào đối với Ma Vực.
Thế nên, cô dám cầu xin từ bỏ khoản tiền .
Nghĩ một lát, cô nghiêng , lấy chiếc túi nhỏ bên hông, đưa mặt thiếu niên:
“Trong ít bạc vụn, còn một khối ngọc bội. Dù dùng ở Ma Vực, nhưng nếu ngươi một ngày nào đó ngoài nhân gian chơi, cũng thể mua ít thứ… Cho nên… ngươi thể đưa đến Ma Cung ?”
Thiếu niên chiếc túi nhỏ màu hồng phấn, nhướn mày hỏi:
“Ý ngươi là… lấy mấy thứ để ‘chuộc ’?”
Nguyên Dao khẽ chớp mắt, ánh vô cùng đáng thương, trông như một tiểu động vật đang cầu xin:
“Tuy đáng giá lắm… nhưng cũng là chút thành ý…”
Thiếu niên im lặng vài giây, bất ngờ phụt thành tiếng.
Cười đến nỗi ôm bụng, đến nỗi ngả nghiêng.
Hắn vốn , giờ lên càng khiến cả gương mặt rạng rỡ như ánh sáng, đôi mắt như , lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện … đến mức khiến lỡ nhịp tim.
Nguyên Dao vẻ đó cho ngơ ngác, mãi một lúc mới giật hỏi:
“Ngươi… ngươi cái gì?”
Thiếu niên lau nước mắt ở khóe mắt, nhẹ nhàng cầm lấy túi tiền của cô, đặt trong lòng bàn tay, lắc nhẹ, giọng vẫn mang theo ý :
“Mấy thứ chẳng tác dụng gì với cả. mà… ngươi thấy thú vị.”
“Vậy nên…”, mỉm , ánh mắt cong cong, “Ta thể… thả ngươi một con đường sống.”
Nguyên Dao: “…”
Nguyên Dao cũng rõ bản rốt cuộc chọc trúng điểm nào khiến cảm thấy “thú vị”. dù thì chịu tha cho cô, là chuyện — cần nghĩ nhiều nữa.
Cô liền tiếp tục hỏi:
“Vậy… ngươi thể đưa đến lối của Ma Vực ?”
Thiếu niên suy nghĩ một lát đáp:
“Có thể. hiện giờ còn việc quan trọng cần . Nếu ngươi gấp, đợi xử lý xong sẽ đưa ngươi .”
Dừng một chút, khẽ cong môi, bổ sung thêm một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-276-bi-thieu-nien-ma-vuc-nhat-ve-2.html.]
“ lúc mấy ngày nữa cũng định rời khỏi Ma Vực một thời gian, tiện thể đưa ngươi luôn.”
Nguyên Dao xong, gần như chút do dự gật đầu đồng ý.
Dù cô cũng còn nhiệm vụ , thành thì hết cần hiểu rõ về một chút.
Huống hồ… túi tiền của cô cũng đưa cho , hiện tại một xu dính túi, lang thang một e là sống nổi.
Tốt hơn vẫn là theo .
Sau đó, thiếu niên giúp cô cởi trói.
Tự do , Nguyên Dao bắt đầu trò chuyện với , từ đó sơ lược phận đối phương.
Hắn tên là Ninh Chiêu, là một cô nhi, sống nhờ săn b.ắ.n để mưu sinh.
Chỉ là — săn thú để lấy da lông, mà là để lấy tâm đan trong cơ thể ma thú. Tâm đan thể giúp tăng tu vi, giá bán cũng cao.
Ma thú càng nguy hiểm, tâm đan càng mạnh, bán càng giá.
Nói cách khác, để sinh tồn, luôn sống trong tình cảnh nguy hiểm cận kề.
Cái động cây mà đang trú ngụ , cũng chỉ là một nơi tạm dừng chân.
Giới thiệu xong, Ninh Chiêu cô, khẽ nhấc cằm:
“Đến lượt ngươi.”
Nguyên Dao cũng đơn giản kể sơ lược về bản .
Khi xong, thấy Ninh Chiêu vẻ đang suy nghĩ gì đó, cô liền nhanh chóng bổ sung:
“Ngươi yên tâm, tuy là tử Hoa Ngọc Sơn, nhưng là đồ bỏ , chẳng gì cả, chút uy h.i.ế.p gì .”
“…”
Ninh Chiêu sững một lúc, đó bật thành tiếng:
“Lần đầu tiên thấy nghiêm túc tự nhận là phế vật như thế đấy.”
Nguyên Dao gãi gãi mũi:
“Ta chỉ đang thật thôi mà.”
Ninh Chiêu như chợt nhớ điều gì, nheo mắt cô:
“Nếu ngươi đúng là phế vật như lời ngươi , thì ngươi Ma Vực? Nơi vốn ai cũng .”
Nguyên Dao thở dài:
“Sư tôn thích , liền ném xuống đây.”
Ninh Chiêu ngừng , hỏi:
“Vì ngươi là phế vật ?”
Nguyên Dao ậm ừ:
“Chắc là …”
Cô định kể thật. Nói ít một chuyện là bớt một phần phiền toái.
Ninh Chiêu xong cô bằng ánh mắt thương cảm:
“Nàng đối xử với ngươi như , ngươi còn nhất định đòi về?”
Nguyên Dao thể thật chỉ xong nhiệm vụ tự do sống ở nhân gian, nên đành gượng :
“Ta tin chắc sư tôn nỗi khổ riêng…”
Nghe thế, ánh mắt Ninh Chiêu cô càng thêm thương hại.
Hắn lắc đầu, thở dài một :
“Không chỉ là phế vật, còn là ngốc tử nữa.”
Nguyên Dao: “…”
Chắc lẽ chính vì bộ dạng ngốc nghếch, đơn thuần của cô khiến buông lỏng cảnh giác, nên đó hỏi gì thêm.
Hắn tiện tay nhặt một quả dại bàn, ném cho cô:
“Hôm nay cứ tạm ở đây một đêm, mai lên đường.”
Nguyên Dao đón lấy quả, gật đầu:
“Được.”
---
Chiều hôm đó, trời đột ngột đổ mưa.
Mưa lạnh, gió cũng lạnh.
Ninh Chiêu thì như chẳng mảy may cảm thấy gì. Nguyên Dao với tu vi thấp kém, cả mưa lạnh cho run rẩy liên tục…