Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 275: Bị Thiếu Niên Ma Vực Nhặt Về (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:37:27
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đi nhanh lên! Đừng chậm chạp! Làm lỡ chuyện , cho ngươi mặt!”
Nguyên Dao còn kịp mở mắt thì cảm thấy ai đó đẩy mạnh một cái.
Bên tai vang lên tiếng khẩy đầy nham hiểm.
“Đại ca, con nhóc mềm như bún, chẳng tí sức lực gì, thật sự giao cho Ma Cung ? Theo thấy thì chi bằng tụi …”
“Dù nó mềm như bún thì cũng là phe chính đạo. Dù ích , chỉ cần giao nó cho Ma Cung là ngay trăm viên ma thạch . Ngươi quên ?”
“Đại ca lắm…”
Nguyên Dao lúc mới mở mắt, lướt qua mấy tên .
Một tên trong đó vết sẹo dài mặt lập tức trừng mắt cô, gằn giọng: “Nhìn cái gì mà ? Nhìn nữa là xé xác ngươi đấy!”
Nguyên Dao chớp chớp mắt: “Ngươi cần ma thạch ?”
“Hừ, con nhóc …”
Hắn giơ tay định tát thì tên còn ngăn : “Thôi, đừng lằng nhằng nữa! Đêm nay đưa nó đến Ma Cung cho kịp!”
“…Nghe đại ca!”
Nguyên Dao bọn họ áp giải , suy nghĩ về tất cả những gì .
Thế giới là một thế giới tu tiên… Cũng may, cô thích nghi khá nhanh.
Nguyên chủ của xác từng là tử nhỏ nhất trướng Tiên tôn Nghiêm Mộng, thuộc phái danh môn chính đạo Hoa Ngọc Sơn.
Hiện giờ cô đang ở Ma Vực – nơi tà ác nhất thế giới – chính sư tôn mà kính trọng nhất ném đây.
Không sai, sư tôn của cô là nữ, và từ đến nay bao giờ thích cô, thậm chí thể là ghét cay ghét đắng.
Nguyên chủ mồ côi cha , từ nhỏ lang thang ngoài đường sống nhờ ăn xin, trong một loạn lạc một thiếu niên cứu đưa về Hoa Ngọc Sơn.
Thiếu niên đó chính là Hứa Diệc – đại tử của Nghiêm Mộng tiên tôn.
Thấy cô nơi nương tựa, Hứa Diệc xin sư tôn nhận cô tử, dù cô chẳng tài cán gì trong tu luyện.
Dù năng lực tu luyện, cô sở hữu vẻ ngoài trong sáng, đáng yêu và tính cách ngọt ngào dễ mến. Thêm đó là sự bảo vệ của Hứa Diệc, nên ở Hoa Ngọc Sơn cô sống cũng đến nỗi tệ… ít thì chẳng ai dám bắt nạt.
Ngoại trừ… Nghiêm Mộng.
Nghiêm Mộng cực kỳ ghét cô, ghét đến mức chẳng buồn che giấu. Ngày thường thì mặc kệ, còn thỉnh thoảng nhân lúc Hứa Diệc vắng mặt mà khó cô. Đừng gì đến chuyện dạy dỗ tu luyện.
Nguyên chủ từng hiểu, vì sư tôn ghét đến thế mà còn nhận tử?
Ban đầu, cô từng hỏi Hứa Diệc.
Hứa Diệc khi đó còn tin, sư tôn là dịu dàng, chắc là cô hiểu nhầm.
Sau đó, lẽ Hứa Diệc cũng hỏi Nghiêm Mộng điều gì đó, từ đó trở thái độ của Nghiêm Mộng cũng dịu một chút. Nguyên chủ cũng bận tâm nữa, chỉ nghĩ sư tôn lúc tâm trạng nên mới .
Cho đến hôm qua, Nghiêm Mộng bỗng cô lớn như mà từng xuống núi diệt ma, tự đưa cô .
Nguyên chủ lúc đó vui lắm, tưởng rằng cuối cùng cũng sư tôn coi trọng.
Không ngờ trong lúc hỗn loạn, cô sư tôn… thẳng tay ném Ma Vực.
Rồi vô tình đụng hai tên ma tu , thế là… thành cảnh ngộ như bây giờ.
Nguyên Dao thầm thở dài.
Nguyên chủ vì Nghiêm Mộng đối xử với như , nhưng cô – với góc của xuyên – thì hiểu rõ.
Nghiêm Mộng thích Hứa Diệc.
Hứa Diệc khi nhỏ cũng như nguyên chủ, từng là đứa trẻ mồ côi lang thang.
Vì dung mạo nên Nghiêm Mộng đem về. Không ngờ là thiên tài tu luyện, thế là Nghiêm Mộng thu tử.
Khi còn nhỏ, Hứa Diệc là một đứa trẻ tính cách kỳ quái, khó gần. Nghiêm Mộng tốn ít công sức mới thể khiến dần mở lòng và tin tưởng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-275-bi-thieu-nien-ma-vuc-nhat-ve-1.html.]
Cuối cùng, bao năm chờ đợi, Hứa Diệc cũng lớn lên thành một thiếu niên tuấn tú, nho nhã, đúng chuẩn trong mộng của nàng. Khi nàng bắt đầu tính toán để tay, thì Hứa Diệc bất ngờ dẫn một cô nhóc về — chính là nguyên chủ.
Chỉ vì nguyên chủ giống Hứa Diệc thời nhỏ: mồ côi, đáng thương, nơi nương tựa. Mà Hứa Diệc quá nhân hậu.
Dù trong lòng một vạn cam lòng, nhưng Nghiêm Mộng vẫn miễn cưỡng nhận lấy nguyên chủ, vì mất hình tượng dịu dàng, lương thiện trong lòng Hứa Diệc.
Ai ngờ, cô nhóc càng lớn càng xinh , Hứa Diệc luôn tận tình che chở. Nghiêm Mộng bắt đầu cảm thấy lo lắng, bất an.
Nhất là nguyên chủ hỏi Hứa Diệc vì sư tôn ghét cô, thì Hứa Diệc chất vấn nàng : nàng quá khắt khe với tiểu sư ? Điều khiến Nghiêm Mộng chấn động.
Không vì thế , nhưng cuối cùng nàng hạ quyết tâm trừ khử mối họa tiềm tàng .
Và thế là, nguyên chủ ném đến Ma Vực.
…
Sau khi sắp xếp thông tin, Nguyên Dao bắt đầu đ.á.n.h giá tình hình xung quanh.
Hiện tại cô đang ở trong một khu rừng rậm. Tay trói bằng một sợi dây màu đen lẽ yểm thuật gì đó, vì dù cố gắng cách mấy, những pháp thuật đơn giản cô cũng thể gỡ .
thể cứ để đưa Ma Cung c.h.ế.t như .
Sau khi suy nghĩ một chút, cô sang hai tên ma tu đang áp giải .
“Hai vị đại ca, … tiểu.”
Tên mặt sẹo cau : “Nhịn!”
Nguyên Dao bày vẻ đáng thương hết mức: “Vào Ma Cung chắc chắn sẽ c.h.ế.t, đây là cuối cùng trong đời tiểu… Đại ca, cho chút thể diện mà…”
Tên mặt sẹo: “…”
Hắn “hừ” một tiếng, quanh tùy tiện chỉ một gốc cây: “Qua !”
Nguyên Dao gật đầu ngoan ngoãn, bước tới đó.
Hai tên vẫn trừng trừng cô.
khi cô gốc cây, chỉ yên, chẳng động tĩnh gì.
Tên mặt sẹo bắt đầu mất kiên nhẫn: “Lẹ lên! Làm gì lâu thế hả?”
Nguyên Dao đỏ mặt, lí nhí: “Các … thể mặt ? Ta mắc cỡ…”
Hai tên đó sững , mới sực nhớ cô là con gái. Mặt đỏ bừng, lưng , nhưng quên đe dọa: “Quay thì , nhưng ngươi đừng giở trò gì đó!”
Nguyên Dao vội vã đáp: “Vâng !”
Nhân lúc cả hai lưng, cô lặng lẽ lùi vài bước, đó tranh thủ dùng chút kỹ thuật vụng về mà cô , nhanh chóng chạy trốn khỏi chỗ đó.
Cô chạy băng băng qua rừng, chạy cố tháo sợi dây tay.
kịp xa, lưng vang lên tiếng quát tháo quen thuộc:
“Khốn kiếp! Tiểu nha đầu thối đó trốn ! Đại Tráng, ngươi lục soát bên !”
“Rõ, đại ca!”
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, Nguyên Dao hoảng loạn, vội vã chui một hốc cây gần đó.
bên trong, cô sững .
Hốc cây bên ngoài thì nhỏ, bên trong rộng như một hang động thực thụ. Có giường, bàn, bàn còn bày cả đĩa trái cây — rõ ràng là đang ở.
Nguyên Dao sợ phiền chủ nhân nơi , chỉ dám co ở cửa động, dám bước trong.
Cô dán chặt vách, nín thở, lắng tiếng bước chân càng lúc càng gần, lượn lờ quanh cửa hang… và cuối cùng rời .
Cô nhẹ nhõm thở một …
Thì phía lưng đột nhiên áp sát một cơ thể ấm áp.
Nguyên Dao giật , theo bản năng định hét lên — nhưng một bàn tay nhanh như chớp bịt chặt miệng cô.