Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 270: Lần Này CP Chắc Chắn Là Thật (22)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 06:55:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Nhiên khựng một chút, lúc mới dậy: “Anh mua chút đồ ăn cho em.”

Nguyên Dao lắc đầu: “Anh tự ăn , mang về cho em .”

Bùi Nhiên im lặng một lát, cuối cùng đáp: “Được, em chờ .”

Nguyên Dao cong mắt : “Yên tâm, em hết.”

Đợi Bùi Nhiên ngoài, Khương Hủ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé xuống chiếc ghế Bùi Nhiên , băng gạc trán Nguyên Dao, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi: “Chị Dao Dao, chị thật sự chúng em sợ c.h.ế.t khiếp...”

Nguyên Dao cũng chút ngượng ngùng: “Thực xin , lo lắng.”

Nói đến đây, cô chút tò mò: “Sao đến nhanh ?”

Vừa nãy bác sĩ vết thương của cô tính là nghiêm trọng lắm, chắc cô cũng hôn mê lâu.

ngờ, Khương Hủ , vẻ mặt trở nên chút kỳ lạ: “Nhanh gì chứ? Đã ba ngày , dù ở Nam Cực cũng chạy đến ...”

Nguyên Dao khựng một chút.

Ba ngày?

Cô thế mà hôn mê lâu như ?

Vậy Bùi Nhiên mấy ngày nay chẳng là…

Như để xác minh phỏng đoán của cô, Khương Hủ liền kể cho cô những chuyện xảy trong mấy ngày qua.

Ngày đó Nguyên Dao vẫn trả lời tin nhắn của Bùi Nhiên, vốn tưởng cô đang bận rộn thu dọn hành lý.

mãi đến thời gian Nguyên Dao đăng ký chuyến bay, cô vẫn một tin tức nào.

Bùi Nhiên liền cảm thấy chút .

Anh gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn liên lạc .

Lúc đó chút bất an, nhưng vẫn tự nhủ lẽ cô lên máy bay và tắt nguồn.

Cho đến khi điện thoại hiện lên tin tức .

“Vào lúc 11 giờ địa phương, tại ga tàu điện ngầm XX ở Luân Đôn, Anh Quốc xảy một vụ đấu súng, 2 đàn ông Indonesia và 1 phụ nữ Hoa thiệt mạng do trúng đạn, 16 khác thương, nghi phạm hiện cảnh sát Anh Quốc khống chế...”

Ga tàu điện ngầm đó chính là ga tàu điện ngầm gần khu nhà của Nguyên Dao.

Bùi Nhiên tin tức , trong lòng bỗng một dự cảm chẳng lành.

Anh lập tức nhấp vài tin tức liên quan, lặp lặp tìm kiếm thông tin về danh tính những thương vong.

vì đại sứ quán bên tạm thời công bố, nên cách nào tra .

Trong lòng càng thêm sợ hãi, lập tức đặt vé máy bay chuyến gần nhất, định bay sang Anh Quốc.

Mà ngày đó vốn là tiệc đính hôn của Bùi Lâm và Trịnh Tâm Viện.

Khách khứa đông đủ.

Tiệc đính hôn diễn một nửa, Bùi Nhiên công khai rời khỏi, thu hút sự chú ý của , cũng khiến nhà hai bên bất mãn, bố Bùi ngăn cản .

thật sự quá hoảng loạn, căn bản để ý đến nhiều như , khi chặn đường trực tiếp mất kiểm soát.

Suýt chút nữa hỏng cả buổi tiệc đính hôn.

Người nhà họ Bùi từng thấy như , cũng dám cản nữa.

Sau đó sợ xảy chuyện gì, liền vội vàng bảo Khương Hủ theo sang đây.

Và ngay khi họ xuống sân bay Luân Đôn, một tin tức khác xuất hiện.

“Tiểu thiên hậu Nguyên Dao thương hôn mê trong vụ đấu s.ú.n.g ở Luân Đôn, tình hình hiện tại vẫn rõ...”

Bùi Nhiên lúc đó trực tiếp cứng đờ .

đó lo lắng thế nào, vẫn còn ôm chút hy vọng, nhưng đến khi thật sự thấy tin tức , dường như trong nháy mắt rơi hầm băng.

Hoàn mất phản ứng.

Sau đó vẫn là Khương Hủ giữ bình tĩnh, kéo tìm đến bệnh viện nơi Nguyên Dao .

Và khi thấy Nguyên Dao bất động giường bệnh, lập tức suy sụp.

Mãi đến khi bác sĩ " nguy hiểm đến tính mạng", mới khó khăn lắm khôi phục thần trí.

từ đó ăn uống, chỉ giường Nguyên Dao chằm chằm cô, cứ như một khúc gỗ .

Khương Hủ .

“Em từng thấy hai như ... Chị Dao Dao, nếu chị tỉnh , em thật sự sợ...”

Nguyên Dao những lời trong lòng cũng khó chịu.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Hủ, vẻ mặt áy náy: “Thực xin , nếu hôm đó chị cẩn thận hơn thì ... Đã lo lắng.”

Khương Hủ hít hít mũi, lắc đầu : “Chỉ cần chị .”

lúc , Bùi Nhiên trở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-270-lan-nay-cp-chac-chan-la-that-22.html.]

Anh chỉ hờ hững liếc cảnh tượng trong phòng, thẳng đến mép giường, đặt túi giấy trong tay lên tủ đầu giường, lấy một bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo.

Nguyên Dao bát cháo, ngước mắt vẻ mặt chút gợn sóng của , vẻ mặt mừng rỡ hỏi: “Gần đây còn quán ăn Trung Quốc ?”

Bùi Nhiên gật đầu.

Anh nâng bát cháo trong tay, ánh mắt dừng mặt cô: “Anh đút cho em.”

Nguyên Dao khựng một chút, cong mắt : “Vâng ạ!”

Khương Hủ liền nhanh chóng thức thời dậy cửa, còn giúp họ đóng cửa .

Nguyên Dao ăn hết một bát cháo do Bùi Nhiên đút, đó thử dò hỏi: “Bùi Nhiên, mấy ngày ngủ ?”

Bùi Nhiên dọn bát cháo hờ hững : “Anh buồn ngủ.”

Nguyên Dao mím môi: “ em vẫn còn buồn ngủ, thể xuống ngủ với em một lát ?”

Bùi Nhiên khựng một chút, ngước mắt băng gạc trán cô: “...Sẽ đè vết thương của em.”

Nguyên Dao chớp mắt: “Không , giường lớn lắm, hơn nữa em sẽ cẩn thận.”

Bùi Nhiên gì.

Nguyên Dao liền kéo tay , giọng mềm mại nũng nịu: “Em ôm ... Chúng lâu ôm !”

Bùi Nhiên chằm chằm cô, trong cổ họng dường như gì đó nghẹn , cuối cùng khàn giọng : “...Được.”

Anh cởi áo khoác, ném lên chiếc sô pha bên cạnh, cẩn thận xuống bên cạnh cô.

Đợi lên giường, Nguyên Dao liền xích gần, ôm lấy cánh tay , nhắm mắt , lẩm bẩm: “Ngủ , em cũng ngủ.”

Đợi lâu, cô mới thấy một tiếng thở dài nhỏ, vọng xuống đỉnh đầu cô: “Ừ, ngủ em.”

Bùi Nhiên chắc chắn là mệt lắm .

Nguyên Dao chỉ nhắm mắt chờ một lát, liền cảm thấy thở của trở nên đều đặn.

Lúc cô mới lén lút nhẹ nhàng thở .

Không nghỉ ngơi tử tế, dù là sắt cũng chịu nổi.

Sau khi ngủ, Hoa Hoa bỗng nhiên lên tiếng.

Giọng còn chút ấm ức.

“Cô cuối cùng cũng tỉnh... Thật sự sợ c.h.ế.t...”

Nguyên Dao chút cảm động: “Thực xin , Hoa Hoa, mi lo lắng.”

Hoa Hoa im lặng bổ sung nửa câu : “...Lại tỉnh, Bùi Nhiên dọa c.h.ế.t !”

Một nó chịu đựng áp suất thấp từ đàn ông ba ngày, trời nó sợ hãi đến mức nào, chỉ sợ về trời sẽ tính sổ hết lên đầu nó!

Nguyên Dao im lặng một lát, nghiến răng: “Ta còn tưởng mi lo lắng cho ...”

Hoa Hoa "hắc hắc" : “Cô sẽ c.h.ế.t, lo lắng?”

Nguyên Dao giọng đe dọa: “Ừ?”

Giọng Hoa Hoa yếu dần: “Được ... Vẫn là lo lắng, dù cảnh tượng hôm đó cũng hỗn loạn...”

Nguyên Dao khẽ hừ một tiếng: “Lúc mới gần ...”

“...”

Hoa Hoa nhỏ giọng lầm bầm một câu "Cậy sủng mà kiêu", im lặng.

Nguyên Dao liền tiếp tục mở to mắt .

Cô ngủ say mấy ngày như , thật bây giờ buồn ngủ chút nào, nhưng vẫn im bên cạnh Bùi Nhiên mấy tiếng đồng hồ.

Sợ đ.á.n.h thức .

Giữa chừng Khương Hủ mở cửa bước , thấy cảnh tượng trong phòng, nhỏ giọng lui ngoài.

Sau đó thì thấy cô bé đến nữa, chắc cũng yên tâm nghỉ ngơi .

Mãi đến đêm khuya, Nguyên Dao mới cuối cùng nhịn , cẩn thận gỡ tay Bùi Nhiên đang ôm , lặng lẽ xuống giường.

Cô quá vệ sinh.

Nhịn nữa chắc chắn sẽ chuyện mất.

Để ảnh hưởng đến giấc ngủ của Bùi Nhiên, Nguyên Dao vệ sinh trong phòng mà ngoài, đến nhà vệ sinh công cộng ở cùng tầng.

Chỉ là ngờ, đường trở về phòng bệnh, vặn đụng Bùi Nhiên vẻ mặt hoảng hốt chạy .

Đến khi thấy cô, mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tiến lên giữ chặt cô: “Em ?”

Nguyên Dao ngờ cũng tỉnh nhanh như , vội vàng giải thích: “Em chỉ vệ sinh thôi, đừng lo.”

Bùi Nhiên , gì nữa, chỉ im lặng kéo cô trở về phòng bệnh.

Chỉ là, khi Nguyên Dao khuyên ngủ tiếp một lát, từ chối: “Anh ngủ đủ .”

 

Loading...