Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 269: Lần Này CP Chắc Chắn Là Thật (21)
Cập nhật lúc: 2025-10-10 06:55:45
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến khi thấy Bùi Nhiên đăng Weibo, cô mới hiểu chuyện gì xảy .
Nguyên Dao gọi điện thoại cho Bùi Nhiên.
Ai ngờ, điện thoại kết nối, Bùi Nhiên đợi cô mở lời, : “Lúc em là cho họ chút hy vọng, bây giờ chương trình phát sóng xong , hy vọng đó đương nhiên nên công bố.”
Nguyên Dao nhịn bật : “Ừ, em mà, em trách .”
Bùi Nhiên im lặng một lát, khi mở lời vẻ vui vẻ như Nguyên Dao nghĩ, ngược mang theo chút cảm xúc khó tả: “Anh cũng chứng minh, và em nhất định sẽ kết quả , sẽ dang dở.”
Nguyên Dao khựng một chút, trong lòng chút tê dại.
Cô dịu dàng an ủi: “Nhất định sẽ.”
Cúp điện thoại, Nguyên Dao nghĩ ngợi, liền chụp một bức ảnh chiếc vòng tay tay , đó đăng lên Weibo, tag Bùi Nhiên.
Hơn nữa đáp lời từ xa: “Nhất định sẽ.”
Tiếp theo, cũng mặc kệ phản ứng của cư dân mạng, cô rời khỏi Weibo, mở một ứng dụng khác, chuẩn mua vé máy bay.
Kỳ thi của cô tuần là thể kết thúc, khi xong xuôi, cô sẽ lập tức về nước.
Lâu như gặp, cô cũng chút nhớ .
Nghĩ , cô quyết định sẽ về nước trưa ngày thi xong.
Tính , Nguyên Dao chỉ còn hai môn học cần thi, những môn còn đều là luận văn.
Môn cuối cùng buổi sáng hơn 10 giờ thi xong.
Trên đường từ trường về căn hộ, tâm trạng cô vẫn thoải mái.
Vừa khỏi ga tàu điện ngầm, đang về phía khu dân cư, cô nhận tin nhắn của Bùi Nhiên.
Anh hỏi cô chuẩn sân bay .
Nguyên Dao nhịn bật .
Từ khi cô vô tình tiết lộ mua vé máy bay, vẫn luôn hỏi cô thông tin chuyến bay.
Cô vốn định cho , còn tạo bất ngờ, nhưng so với bất ngờ, càng hy vọng thể thấy cô sớm hơn.
Nguyên Dao chịu nổi nài nỉ, cuối cùng vẫn cho thời gian chuyến bay của .
Vì thế, cô ở cửa ga tàu điện ngầm thêm một lát, chuẩn trả lời tin nhắn cho .
Ai ngờ còn gõ hai chữ, đám bên cạnh bỗng nhiên xao động.
Cô khựng một chút, ngẩng đầu .
Sau đó cô trơ mắt nhiều vẻ mặt kinh hoàng xông về phía , xô đẩy cô, chen chúc chạy về phía ga tàu điện ngầm.
Tiếp theo, cách đó xa vang lên vài tiếng súng, cùng với vài tiếng thét chói tai và tiếng la xé lòng.
Nguyên Dao còn hồn, lảo đảo đám xô đẩy lùi về phía .
Tiếp đó ai đẩy mạnh một cái, điện thoại rơi xuống đất, đầu cô cũng đập mạnh bậc thang ở cửa ga tàu điện ngầm.
Xung quanh hết đợt đến đợt khác tiếng còi cảnh sát, cùng tiếng kêu hoảng sợ của Hoa Hoa cùng chui đầu cô, trong giây lát hóa thành một mảnh tĩnh lặng.
Ý thức cô chìm bóng tối.
…
Khi tỉnh nữa, trong mơ màng, cô dường như ngửi thấy mùi nước sát trùng nồng nặc.
Cùng lúc đó, một giọng nữ quen thuộc từ xa vọng , mang theo tiếng nức nở.
“Anh... đừng vội... Bác sĩ , chị Dao Dao chỉ chấn động não nhẹ thôi, nguy hiểm đến tính mạng... Anh ăn chút gì ...”
Sau một lúc im lặng, một giọng nam khàn trả lời: “Đợi cô tỉnh sẽ ăn.”
“Anh...”
“Em ngoài , đóng cửa , ở đây ồn quá.”
“...”
Vài phút , tiếng mở cửa đóng cửa.
Nguyên Dao chỉ cảm thấy tay dường như một bàn tay khác nắm chặt.
Rõ ràng bàn tay đó nắm cô chặt, đến nỗi da dính đổ mồ hôi, nhưng nhiệt độ của bàn tay vẫn lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-269-lan-nay-cp-chac-chan-la-that-21.html.]
Nguyên Dao khẽ nhíu mày, mở to mắt nhưng mí mắt nặng trĩu, đầu cũng đau như nứt , thế nào cũng thể tỉnh táo .
Bất quá, động tác nhỏ xíu của cô vẫn khiến luôn dõi theo cô chú ý.
Cô chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy dường như cứng một chút, đó lập tức buông cô về phía cửa.
Cô dường như mơ hồ thấy tiếng ghế dựa đổ sàn, cùng với tiếng run rẩy gọi bác sĩ.
Tiếp đó, Nguyên Dao rơi hôn mê.
Lần nữa tỉnh , căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Nếu tay cô vẫn nắm chặt, cô còn tưởng rằng xung quanh ai.
Nguyên Dao cố gắng mở mắt, xem đang ở , ngờ mở mắt chạm ngay đôi mắt quen thuộc .
Giờ phút đôi mắt đang cuộn trào màu đen đặc quánh, hốc mắt đỏ hoe, dường như đang chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng.
Đến khi thấy cô tỉnh , vẻ mặt đó mới khựng một chút, đó chuyển thành niềm vui sướng vô bờ.
“Em tỉnh ...”
Giọng Bùi Nhiên chút run rẩy.
Nguyên Dao ngơ ngác , hồi lâu vẫn phản ứng.
Còn Bùi Nhiên vẻ ngây dại của cô, niềm vui mặt lập tức biến mất dấu vết.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, chút hoảng loạn hỏi: “Sao ? Có em nhớ là ai ?”
Nguyên Dao lúc , đáy lòng chút chua xót.
Cô từng thấy chật vật như .
Mặt tái nhợt, quần áo xộc xệch, hình gầy gò, dường như ngay đó sẽ ngã xuống.
Cô im lặng lâu, Bùi Nhiên lòng chìm xuống đáy vực, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh, như đang trấn an cô cũng như trấn an chính : “Không , nhớ cũng ... Anh gọi bác sĩ.”
Nói xong, lập tức dậy, về phía cửa.
mấy bước, giọng khàn khàn của Nguyên Dao bỗng vang lên: “Bùi Nhiên, bao lâu nghỉ ngơi?”
Bùi Nhiên đột nhiên dừng bước, ngay đó dám tin đầu .
Hốc mắt Nguyên Dao chút nóng lên.
Cô khẽ l.i.ế.m đôi môi khô khốc, nhẹ giọng : “Thực xin , em thất hứa. Đã sẽ về gặp , cuối cùng vẫn là chạy tới.”
“...”
Bùi Nhiên như đóng băng, cứ đó, chằm chằm cô lâu.
Lâu đến khi Nguyên Dao định lời xin nữa, đột nhiên bước nhanh trở , cúi , đôi môi mỏng hung hăng áp xuống môi cô.
ánh mắt vẫn dán chặt lên mặt cô, ánh mắt dữ dằn vô cùng.
Dường như nghiền nát cô nuốt bụng .
Nguyên Dao hề sợ hãi, ngược cũng cố gắng hôn , trấn an .
Nụ hôn kéo dài bao lâu, đến khi tiếng "cạch" mở cửa vang lên, Nguyên Dao mới nghiêng đầu, về phía cửa.
Khương Hủ ở cửa, chỉ ngây một thoáng, liền lập tức đỏ mặt .
“Hai cứ tiếp tục, cần để ý đến em, em chỉ ngang qua thôi!”
Cô bé đóng cửa .
Nguyên Dao gọi cô bé , mặt Bùi Nhiên xoay trở về, một nữa hôn lấy.
…
Mười phút , Nguyên Dao giường bệnh, tiếp nhận sự kiểm tra của bác sĩ.
Còn Bùi Nhiên trông bình tĩnh , chỉ một bên lặng lẽ cô.
Khương Hủ rón rén tới: “Anh hai, chị Dao Dao tỉnh , cũng nên ăn chút gì ...”
Bùi Nhiên gì.
Nguyên Dao xong kết quả chẩn đoán của bác sĩ, một cái, nhẹ giọng : “Bùi Nhiên, em đói bụng.”