Nguyên Dao lướt xem bình luận mạng.
Cô dựa thực lực của để đến vị trí hiện tại, vì thế tích góp ít danh tiếng. Trừ một bình luận ác ý, phần lớn đều là lời chúc phúc.
Tuy những chúc phúc đó rằng CP … thật là hàng giả.
Ở đầu dây bên , khi Hứa Sương một câu dứt khoát: “Tuyệt đối rút khỏi giới giải trí!”, Nguyên Dao mới thu hồi suy nghĩ, bất đắc dĩ :
“Chị Sương, em việc khác .”
Hứa Sương tin:
“Việc gì thể khiến em từ bỏ thứ yêu nhất là âm nhạc?”
Nguyên Dao bật :
“Em từ bỏ âm nhạc, em chỉ tiến xa hơn thôi.”
Ngành cô đăng ký du học cũng liên quan đến âm nhạc, chỉ thể giúp nâng cao năng lực sáng tác chứ hề cản trở.
Hứa Sương vẫn đầy tiếc nuối:
“Không tiếp tục hợp tác với Thiên Thịnh cũng , nhưng rút khỏi giới thật sự đáng tiếc! Dao Dao, em suy nghĩ , ?”
Nguyên Dao nhẹ nhàng thở dài:
“Em suy nghĩ kỹ , sẽ đổi quyết định .”
Lần , Hứa Sương thêm gì nữa.
Sau khi cúp máy, Nguyên Dao tắm.
Tắm xong bước , cô phát hiện Hứa Sương gửi một tin nhắn vài phút :
[Chuyện em rút khỏi giới, bọn chị cản. khi lui vòng, một chương trình tạp kỹ hy vọng em tham gia. Tối mai chị sẽ đưa em gặp tổ chế tác.]
Ngay đó, Hứa Sương bổ sung thêm một câu:
[Đây là ý của Lệ tổng.]
Nguyên Dao sững .
Nếu cô nhớ lầm, nguyên chủ từng tham gia bất kỳ show thực tế nào ngoài các chương trình ca nhạc.
Giờ tự nhiên bảo cô – sắp rút khỏi giới giải trí gameshow?
---
Tối hôm , thắc mắc của Nguyên Dao cuối cùng cũng giải đáp.
Hứa Sương cùng tổ chế tác chương trình uống vài ly, trò chuyện khách sáo xong xuôi, liền thẳng vấn đề chính.
Chương trình là một dạng show du lịch thực tế – 3 nam và 3 nữ cùng tự lái xe, khám phá vẻ đất nước.
Dự kiến ba trạm dừng chính, nhưng lịch trình cụ thể vẫn chốt.
Sau khi giới thiệu xong, đạo diễn thêm:
“Nguyên tiểu thư cứ yên tâm. Tuy đây là show thực tế, nhưng là do Lệ tổng đặc biệt yêu cầu riêng cho cô, sẽ kịch bản ràng buộc gì . Mọi thứ cô cứ theo ý là .”
Nguyên Dao cau mày, sang Hứa Sương:
“ em là tham gia show thực tế mà.”
Hứa Sương nhẹ giọng khuyên:
“Dao Dao, dù em thì cũng nên nghĩ cho fan của . Bao nhiêu năm nay em từng lên chương trình dạng , fan chỉ em qua âm nhạc thôi. Bây giờ em định lui vòng , coi như tặng họ một món quà cuối ?”
Nguyên Dao im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu:
“Để em suy nghĩ thêm.”
Đạo diễn chương trình lập tức :
“Vậy Nguyên tiểu thư suy nghĩ sớm nhé, chương trình dự kiến bắt đầu hai tuần nữa.”
Nguyên Dao gật đầu đồng ý.
Sau khi bàn xong công việc, đạo diễn cũng vì việc gấp nên rời sớm.
Lúc , Nguyên Dao mới thong thả ăn tiếp bữa tối – cô vẫn ăn bao nhiêu từ đầu.
Có lẽ vì thấy Nguyên Dao mềm lòng, Hứa Sương cũng yên tâm hơn, ăn cùng cô, gì thêm.
Đợi đến khi Nguyên Dao gần ăn xong, Hứa Sương lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-251-lan-nay-cp-chac-chan-la-that-3.html.]
“Chị xuống bãi đỗ xe , lái xe lên đón em. Em ăn xong thì thẳng cửa nhà hàng nhé.”
Nói xong, Hứa Sương liền đẩy cửa rời .
Nguyên Dao một trong phòng, ăn thêm ít trái cây, đồng hồ thấy thời gian cũng còn sớm, cô liền đeo kính râm, cầm túi xách mở cửa bước ngoài.
Không ngờ, khỏi phòng thì lập tức tiếng hét t.h.ả.m thiết từ phòng đối diện vọng đến:
“Đừng gần! Cứu mạng! Có ai cứu với!”
Kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng vang lên.
Nguyên Dao cau mày, kịp suy nghĩ gì nhiều, theo bản năng liền bước tới, lập tức đẩy cửa phòng đó .
Bên trong căn phòng, đều sững sờ khi thấy cô.
Một cô gái đang đến mức mặt mày tèm lem, thấy Nguyên Dao thì liền hoảng loạn kéo cổ áo xộc xệch, trốn lưng cô, run rẩy:
“Cứu… cứu em với… Hắn định giở trò với em…”
Trong phòng, một đàn ông trung niên bụng phệ liếc mắt đ.á.n.h giá Nguyên Dao từ đầu đến chân, ánh mắt lộ rõ sự háo sắc.
Hắn đểu, đôi mắt lóe lên ánh dơ bẩn:
“Cứu cô ? thấy cô cũng là đến để tham gia chung …”
Nói tiến gần, định đưa tay túm lấy Nguyên Dao:
“Cô bé , đừng học theo cái loại điều … Muốn nổi tiếng ? Theo , đảm bảo cô thành ngôi ngay!”
Nguyên Dao tháo kính râm xuống, lạnh lùng .
Hắn sững vài giây, như sực nhớ :
“Cô là… Nguyên Dao?”
Nguyên Dao mặt lạnh như băng, giọng nghiêm túc:
“Tiên sinh, hành vi của là phạm pháp ?”
Gã đàn ông thoáng do dự, nhưng khi cô thì phá lên khinh bỉ:
“Phạm pháp? Nực ! Cô ở trong giới bao lâu mà còn hiểu quy tắc ngầm ? Nhìn là Lệ Hành bảo bọc cô kỹ quá … chẳng xã hội hiểm ác là gì!”
Hắn lộ hàm răng vàng ghê tởm, nở nụ đểu giả:
“Gặp cô hôm nay coi như may mắn. Đưa con nhỏ đó cho , sẽ coi như chuyện gì. Còn nếu cô cứ cố chen chuyện khác… thì – Lão Ngô ăn chay nhé! Cô nghĩ sợ cái thằng nhóc Lệ Hành đấy ?”
Nghe đến đây, cô gái trốn lưng Nguyên Dao run lên bần bật, bấu chặt lấy tay cô, giọng hoảng loạn cầu xin:
“Xin chị… đừng giao em cho …”
Nguyên Dao nhẹ giọng trấn an:
“Đừng sợ, chị sẽ để động em.”
Gã đàn ông lập tức sa sầm mặt.
“Cô thật là điều!”
Hắn sấn tới, định túm lấy tay cô.
Nguyên Dao lập tức đỡ lấy cô gái lui về phía một bước. Cô giơ điện thoại lên, màn hình hiện rõ cuộc gọi thực hiện mười phút .
Giọng cô bình tĩnh:
“Trước khi bước phòng , gọi báo cảnh sát.”
“Gì cơ? Báo cảnh sát?”
Gã đàn ông trợn mắt cô như thể chuyện hoang đường,
“Cô đang đùa ? Chuyện cỏn con thế mà báo cảnh sát?”
Nguyên Dao thể hiểu nổi tại một chuyện nghiêm trọng như mà xem như chuyện vặt.
Cô cất điện thoại , giọng lạnh lùng:
“Còn gì thì chờ cảnh sát đến .”
Gã đàn ông tỉnh vài giây sững sờ, phá lên khẩy:
“ cứ tưởng cô giới lâu , hóa ngây thơ thật! Báo cảnh sát là xong chuyện chắc? Không bằng chứng, cô nghĩ cảnh sát gì ? Ha!”
Hắn trừng mắt cô, giọng đầy đe dọa:
“Chờ chuyện tối nay xong, sẽ khiến cô hối hận kịp!”