Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 245: Vì Nàng Bảo Hộ Vạn Dặm Giang Sơn (23)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 12:18:47
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiếp Trì nàng, ánh mắt sâu thẳm.

Nguyên Dao lấy khối ngọc bội mà Tào Quân đưa cho nàng , giơ mặt : “Cái , là đưa cho , đúng ?”

Nhiếp Trì khối ngọc bội, mà chỉ tiếp tục chằm chằm nàng, bên môi nở một nụ mơ hồ: “Bệ hạ định xử lý thần như thế nào?”

“…”

Nguyên Dao mím môi, gì, ném khối ngọc bội xuống đất.

Ánh mắt Nhiếp Trì lập tức tối .

kịp để phản ứng, Nguyên Dao đột nhiên từ giường bật dậy, lao về phía .

Hắn theo bản năng giơ tay ôm lấy nàng.

Nguyên Dao siết chặt cổ áo , giận dữ , giọng mềm mại giờ đây cũng run rẩy vì tức giận: “Không những chuyện ? Sao ôm ? Là thử xem tin ? nghĩ đến, điều đó cũng chứng minh tin .”

Nhiếp Trì im lặng nàng.

Sau khi Nguyên Dao xong, nàng giãy giụa rời khỏi vòng tay .

Nàng lùi một bước, sắc mặt dần lạnh , giọng cũng bình tĩnh : “Nếu đây là điều mong , từ hôm nay, sẽ tin nữa.”

Nàng , bước về phía cửa.

Chỉ mới hai bước, cánh tay nắm , kéo về vòng tay quen thuộc.

Nguyên Dao cố gắng giãy giụa, nhưng vẫn ôm chặt.

Cảm thấy vô lực, nàng liền c.ắ.n mạnh cánh tay .

dù nàng c.ắ.n mạnh, vẫn nhúc nhích, ngược ôm nàng chặt hơn.

Hơi thở của gần tai nàng, giọng khàn đặc, chứa đựng một cảm xúc khó tả: “Không thần tin bệ hạ, mà thần tin chính .”

Nguyên Dao dừng .

Nhiếp Trì im lặng một lúc, khẽ thở dài, giọng dịu dàng: “Thần chỉ sợ, sợ bệ hạ sẽ đẩy thần …”

Nguyên Dao tức giận hơn, “Chàng nghĩ ở bên lâu như , chỉ là giả vờ ?”

“Chỉ là trong mắt bệ hạ, mối quan hệ cuối cùng vẫn thể công khai, ?” Nhiếp Trì nhẹ nhàng .

Nguyên Dao ngẩn .

Hắn thở dài, nhẹ nhàng : “Bệ hạ trong lòng lo lắng quá nhiều, thần sợ, chỉ cần chút sai sót, bệ hạ sẽ ngần ngại vứt bỏ thần.”

Nguyên Dao trầm ngâm một chút, hỏi : “Vậy nếu thật sự vứt bỏ thì ?”

Nhiếp Trì cứng .

Nguyên Dao hề cảm nhận sự đổi trong , tiếp tục hỏi: “Chàng sẽ giam giữ ở hoàng cung, cướp quyền lợi của , là công khai tuyên bố bạo bệnh, đem giấu kín nơi nào ai ?”

Nhiếp Trì thở dồn dập, nhưng chỉ ôm nàng, gì.

Nguyên Dao mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay .

Hắn lập tức trở nên nhợt nhạt, như mất sự sống.

Nguyên Dao ngẩng đầu lên, thẳng mắt , giọng dịu .

“Hoàng thúc, đừng nữa.”

“Ta qua, ngôi vị hoàng đế đối với thể , cũng thể . Nếu hoàng đế, sẽ nhường cho . Nếu hoàng cung, sẽ tìm thích hợp, chúng rời khỏi kinh thành, sống một cuộc sống bình thường, ? Chàng thích thế nào, sẽ theo, ?”

Nhiếp Trì đột nhiên ngẩn .

Hắn khẽ run giọng, thể tin hỏi: “Bệ hạ thật ?”

Nguyên Dao mắt , nở một nụ nhẹ nhàng: “Chàng , đặt trái tim ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-245-vi-nang-bao-ho-van-dam-giang-son-23.html.]

Nhiếp Trì chăm chú nàng.

Một lúc lâu , bước tới, nhẹ nhàng ôm nàng lòng, giọng định: “Được.”

Sau khi Nhiếp Trì Nguyên Dao trấn an, nàng vấn đề quan trọng .

Nàng nắm lấy tay áo của Nhiếp Trì, thúc giục: “Chàng chắc chắn vụ là chuyện gì , đúng ? Mau cho !”

Nhiếp Trì ôn hòa trấn an: “Không vội, bệ hạ ăn một chút .”

Nguyên Dao sửng sốt, thấy Tiểu Xuyên Tử đẩy cửa , mang theo vài mâm điểm tâm.

Nàng mím môi, nhưng vẫn kiên quyết : “Vậy ăn !”

Nhiếp Trì nàng một cái, còn định gì đó, nhưng nàng trừng mắt , dám thêm.

“Ai bảo cứ ? Lẽ thể từ từ điều tra, giờ giúp gỡ bỏ tội danh! Không thì ngày mai đối mặt với quốc sư như thế nào?”

“…”

Nhiếp Trì ngẩn vài giây, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Ừm, là thần sai.”

Hắn kẹp một miếng bánh thủy tinh đưa tới miệng Nguyên Dao.

Chờ nàng ăn xong, mới tiếp tục : “Bệ hạ đoán ? Người khởi xướng ngoài thừa tướng, thì ai khác.”

Hoài Nam giữa Vân Quốc và Diệp quốc, là nơi giao thương giữa hai nước.

Thừa tướng mấy năm nay, ban đầu mở rộng quyền lợi, đưa tay Hoài Nam, nhưng ngờ phát hiện nơi là một nơi thu gom tiền tài lớn.

Nguyên Dao nhíu mày chặt hơn: “Chàng là , phát hiện chỉ là phần nổi của tảng băng, còn nhiều khả năng chuyển sang Diệp quốc?”

Nhiếp Trì gật đầu nhẹ.

Nguyên Dao cau mày, lo lắng : “Vậy thì càng khó điều tra, Diệp quốc thể để chúng lãnh thổ của họ điều tra ?”

Nhiếp Trì : “Không cần Diệp quốc, chúng vẫn thể điều tra , chỉ cần tìm giúp vận chuyển hàng giữa hai nước.”

Nguyên Dao tò mò: “Người nào?”

Nhiếp Trì đưa tay lau nhẹ miệng nàng, đó nhẹ nhàng tên: “Tào Quân.”

Nguyên Dao sửng sốt: “ …”

Nàng đột ngột im bặt, chợt hiểu , kinh ngạc : “Hắn là giả?”

Nhiếp Trì gật đầu, cong môi : “Bệ hạ cần lo lắng, chỉ cần chờ vài ngày, chuyện sẽ manh mối.”

Nguyên Dao , tức giận trừng mắt: “Chàng vẫn cứ úp úp mở mở ?”

Tạo dáng như thật sự đáng yêu, Nhiếp Trì kìm xoa xoa đầu nàng, nhưng một cái tát của nàng đẩy .

Nhiếp Trì tiếc nuối rút tay , trấn an: “Không thần đang úp úp mở mở, chỉ là chuyện liên quan đến nhiều hơn so với bệ hạ tưởng… Bệ hạ nghỉ ngơi đủ, tinh thần cũng sẵn sàng, thì sẽ chuẩn đối phó với một trận chiến lớn.”

Nguyên Dao: “…”

Như Nhiếp Trì , Nguyên Dao và quốc sư trải qua ba ngày giằng co. Bất ngờ, Đại Lý Tự Khanh đến báo tin, rằng trong ngục là Tào Quân thật, mà lừa.

Ông quỳ xuống, giọng trầm thấp: “Thần vô năng, phạm sai lầm lớn, xin bệ hạ trách phạt!”

Nguyên Dao bộ trầm tư: “Vậy Tào Quân thật sự ?”

Đại Lý Tự Khanh kịp trả lời, quốc sư lên tiếng, với giọng đầy ẩn ý: “Đại lý tự khanh, chính là ngươi tự bắt về, thể là giả? Sợ là ngươi và liên hệ, thả chạy, đúng ?”

Đại Lý Tự Khanh lập tức trừng mắt: “Quốc sư đại nhân, ngài ý gì? Làm với lợi ích gì?”

Quốc sư lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai ngươi nhận lợi ích gì? Có khi ngươi cũng là đồng bọn của Hoài Vương…”

 

Loading...