Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 244: Vì Nàng Bảo Hộ Vạn Dặm Giang Sơn (22)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 12:18:46
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Dao hiểu tại Nhiếp Trì kéo dài đến bây giờ mới kể cho nàng chuyện quan trọng như .

Thậm chí, còn để Tiểu Xuyên Tử đến thông báo cho nàng.

Rõ ràng nhiều cơ hội để trực tiếp với nàng.

Liệu sợ nàng thật sự sẽ hạ cổ, cả đời sẽ phụ thuộc một đàn ông khác ?

Nguyên Dao càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.

Nàng giận dữ bước về hướng tẩm cung.

khi nửa đường, thị vệ tới báo: “Bệ hạ, Đại Lý Tự Khanh cầu kiến!”

Nguyên Dao đột nhiên dừng bước chân: “Đại Lý Tự Khanh về ?”

Thị vệ đáp: “Dạ, Đại Lý Tự Khanh suốt đêm áp giải phạm nhân trở về kinh thành, rằng vụ án quan trọng, mong bệ hạ thể ngay lập tức thẩm vấn.”

Nguyên Dao gật đầu: “Dẫn họ Cần Chính Điện.”

Thị vệ nhận lệnh .

Nguyên Dao suy nghĩ một chút, quyết định chờ công việc ở đây xong xuôi sẽ tìm Nhiếp Trì tính sổ, vì nàng liền dẫn Tiểu Xuyên Tử trực tiếp đến Cần Chính Điện.

……

Trong Cần Chính Điện.

Nguyên Dao long ỷ, xuống mấy , cùng với một kẻ quỳ mặt đất, đầu tóc bù xù, là kẻ buộc tội. Nàng nhíu chặt mày, hỏi: “Ngươi , ai là kẻ vụ ?”

Đại lý tự khanh chắp tay: “Bệ hạ, theo lời khai của Tào Quân, kẻ chủ mưu chính là Hoài Vương.”

Nguyên Dao tin lắm: “Hoàng thúc luôn ở trong kinh thành, thể kéo dài tay đến Hoài Nam ?”

Quốc sư, vốn luôn im lặng, lúc tiến lên một bước, nhắc nhở: “Bệ hạ, đây thần từng qua, Hoài Vương xuất từ Hoài Nam, ở đó tín, điều thể.”

Nguyên Dao mím môi, nhưng vẫn kiên quyết hỏi: “Chứng cứ ? Chỉ dựa lời khai của tên tội phạm mà kết luận Hoàng thúc là kẻ chủ mưu, như hợp lý chút nào.”

Đại Lý Tự Khanh vẻ mặt khó xử: “Tào Quân chỉ vài địa điểm thể chứa chứng cứ, nhưng khi thần lục soát thì , sợ là… xử lý .”

Nguyên Dao ngẩn , theo bản năng về phía quốc sư, thấy sắc mặt quốc sư cũng chút bất ngờ, rõ ràng là lường tình huống .

Nguyên Dao trầm ngâm một lát, lệnh cho Tiểu Xuyên Tử: “Đi gọi Hoàng thúc đến đây.”

Tiểu Xuyên Tử vội vàng ngay.

Hắn , quốc sư vẫn từ bỏ ý định, hỏi đại lý tự khanh: “Chắc chắn là lục soát bất kỳ chứng cứ nào ?”

Đại Lý Tự Khanh gật đầu: “Thần kiểm tra tất cả các góc trong phủ Tào Quân, kể cả mật thất, xác thực gì.”

Quốc sư trầm tư.

Không lâu , Nhiếp Trì Tiểu Xuyên Tử dẫn Cần Chính Điện.

Hắn đầu tiên hành lễ với Nguyên Dao, đó mỉm hỏi: “Bệ hạ vội vội vàng vàng gọi thần đến, chuyện gì quan trọng ?”

Nguyên Dao cẩn thận quan sát nét mặt .

Mặc dù tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng rõ ràng đoán lý do nàng gọi đến.

Nguyên Dao về phía kẻ quỳ mặt đất, Tào Quân: “Tào Quân, ngẩng đầu lên xem, đây là mà ngươi là kẻ chủ mưu lưng ?”

Tào Quân run , mới ngẩng đầu lên, về phía nam nhân đang mỉm bên cạnh.

Hắn nuốt nước miếng, vội vàng hạ mắt xuống: “Người mà tội thần giao dịch, chỉ xưng là tín của Hoài Vương… Tội thần từng gặp Hoài Vương, vì thể xác nhận , xin bệ hạ thứ tội.”

Nguyên Dao nghi ngờ : “ ngươi chứng cứ gì. Vậy trẫm tin rằng ngươi tự gán tội cho Hoài Vương?”

Tào Quân im lặng một lúc, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, giọng trầm thấp: “Thực … thần còn một tín vật, thể chứng minh mà thần giao dịch, chính là Hoài Vương. do Hoài Nam cách xa kinh thành, thần lo lắng thể xảy sự cố ngoài ý , dám dễ dàng đưa vật cho Đại Lý Tự Khanh…”

Nguyên Dao chớp mắt: “Vậy tín vật đó là gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-244-vi-nang-bao-ho-van-dam-giang-son-22.html.]

Tào Quân dừng một chút, run rẩy đưa tay, lấy một khối ngọc bội từ trong cổ áo, đặt lên lòng bàn tay.

Nguyên Dao liếc Tiểu Xuyên Tử, Tiểu Xuyên Tử lập tức tiến lên, lấy ngọc bội đưa cho nàng.

Nguyên Dao cầm ngọc bội, cẩn thận quan sát.

Trên mặt ngọc khắc chữ “Nhiếp”, thực giống hệt với khối ngọc bội mà nàng từng thấy Nhiếp Trì.

Nàng liếc mắt những còn .

Sắc mặt họ khác .

Đại Lý Tự Khanh vẫn giữ vẻ nghiêm túc, chính trực.

Tào Quân khi giao ngọc bội, dám ngẩng đầu lên.

Quốc sư vẻ phức tạp, dường như ngờ sẽ khối ngọc bội , nhưng cũng thể giấu sự kinh ngạc trong mắt.

Còn Nhiếp Trì, vẫn chỉ mỉm nàng.

Nguyên Dao trầm ngâm một chút, nhịn hỏi: “Hoàng thúc giải thích ?”

Nh·iếp Thỉ sắc mặt vẫn bình thản, chỉ nhàn nhạt : “Thần gì để , mặc cho bệ hạ xử lý.”

Nguyên Dao lâu lắm, cuối cùng cũng gì thêm.

Nguyên Dao đành chuyển tầm mắt, phân phó đại lý tự khanh: “Trước tiên đưa ngục, tiếp tục thẩm vấn. Cụ thể như thế nào, để trẫm suy xét .”

Đại Lý Tự Khanh cúi đáp: “Dạ, bệ hạ.”

quốc sư lập tức tiến lên một bước, ngăn : “Bệ hạ, nhân tang câu hoạch, còn tiếp tục thẩm vấn?”

Nguyên Dao ngạc nhiên hỏi: “Chỉ là một khối ngọc bội, chẳng lẽ còn gì mờ ám? Các chi tiết gây án còn khai, đương nhiên tiếp tục thẩm vấn.”

Quốc sư chút khó xử, “…”

“Quốc sư yên tâm,” Nguyên Dao với giọng điềm tĩnh nhưng đầy tin cậy, toát lên khí chất của một đế vương: “Nếu thật sự là hoàng thúc , trẫm sẽ tha cho .”

“…”

Quốc sư thêm gì, chỉ đành để Nguyên Dao rời .

……

Khi Nguyên Dao trở tẩm cung, nàng lập tức xuống trường kỷ.

Nàng dựa chỗ tựa lưng mềm mại, định nghỉ ngơi một chút thì bỗng nhiên bụng vang lên một tiếng “Ong” nhẹ.

Nguyên Dao xoa bụng, cuối cùng hiểu Nhiếp Trì nàng sẽ cảm thấy đói buổi chiều.

Nguyên Dao thở dài, định gọi Tiểu Xuyên Tử mang chút đồ ăn đây.

nàng kịp động đậy, thì cửa tẩm cung mở .

Nhiếp Trì bước .

Nguyên Dao ngay lập tức quên việc gọi Tiểu Xuyên Tử.

Hắn đóng cửa bước đến gần nàng, cúi xuống, định ôm nàng.

Nguyên Dao nhíu mày, đưa tay chống vai , đồng thời nghiêng đầu tránh né nụ hôn của .

Nhiếp Trì dừng , ánh mắt dừng mặt nàng, trầm tư một lúc, hỏi: “Bệ hạ ?”

Nguyên Dao chỉ im lặng .

Nhiếp Trì quan sát sắc mặt nàng, cuối cùng lùi một bước.

Hắn từ từ thẳng dậy, khẽ, tự giễu : “Bệ hạ thật sự ghét bỏ thần ?”

“…”

Nguyên Dao , thấy dường như sắp mất kiểm soát, nàng nhẫn nhịn, thể lên tiếng: “Nhiếp Trì, những lời hẳn là hỏi , rốt cuộc gì?”

 

Loading...