Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 237: Vì Nàng Bảo Hộ Vạn Dặm Giang Sơn (15)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 12:18:39
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Dao đáp .

Nhiếp Trì nheo mắt, khẽ một cách khó hiểu, “Xem bệ hạ những tiểu lang quân mê mẩn … Nhìn thấy thần mà ngay cả cũng .”

Nguyên Dao thấy vẻ mặt đúng của , nhíu mày lo lắng hỏi, “Hoàng thúc, ?”

Nhiếp Trì thu nụ .

Hắn dậy, biểu cảm, tới gần Nguyên Dao, đột ngột nắm cằm cô, nâng mặt lên, và trong ánh mắt hoảng hốt của cô, cúi xuống, hôn mạnh lên môi cô.

Nguyên Dao sửng sốt một lúc, ngay lập tức hoảng hốt mở to mắt, vội vàng giơ tay đẩy .

Vừa đẩy một chút, nhanh chóng túm lấy cô, hôn nữa.

Nguyên Dao liều mạng giãy giụa, cố gắng tránh những nụ hôn của . Trong lúc hoảng loạn, cô tát mạnh mặt .

Cú tát đó cuối cùng cũng ngừng .

Hắn lên, nhẹ nhàng vuốt mặt, ngón tay chạm khóe môi .

Một giọt m.á.u vương đó, rõ là m.á.u của của cô, thể là cả hai trộn lẫn.

Hắn đầu ngón tay , nhẹ một cách thích thú, “Bệ hạ thì cũng chỉ là một cô gái dễ dàng tổn thương như thế.”

Nguyên Dao khi nào đẩy lên giường, giờ thì cô chỉ thể chống .

Ban đầu cô nghĩ cú tát của thể tỉnh , nhưng giờ cô nhận khiến mất kiểm soát hơn.

, liền run rẩy hỏi, “Hoàng thúc… Rốt cuộc ngươi … Ngươi chịu kích thích gì?”

“Kích thích gì?” Nhiếp Trì lẩm bẩm một câu.

Hắn tiến thêm vài bước, cho đến khi cơ thể cô che khuất hình , tiếp tục khẽ, “Khi bệ hạ vui vẻ với đám tiểu lang quân, bao giờ nghĩ tới thần sẽ cảm thấy kích thích ?”

Nguyên Dao bối rối, “Ngươi…”

Nhiếp Trì cho cô kịp phản ứng, cúi xuống như hôn tiếp.

Nguyên Dao hoảng hốt, suy nghĩ, giơ tay chặn môi .

Nhiếp Trì dừng một chút, nắm chặt cổ tay cô, di chuyển tay cô , đó cúi xuống mắt cô.

Ngón tay cô, giờ đang dính một chút m.á.u đỏ tươi.

Những ngón tay đó càng thêm tinh tế, giống như ngọc quý nhất.

Hắn thở dài nhẹ, “Bệ hạ ngay cả ngón tay cũng như …”

Nguyên Dao gì.

Cô hoảng hốt đưa tay cô đến gần môi, hôn nhẹ nhàng đó.

Vết m.á.u tay cô nhanh chóng biến mất.

Cô nuốt nước miếng, rụt tay , run rẩy , “Hoàng thúc… Trẫm là hoàng chất nữ của ngươi… Ngươi bình tĩnh …”

Nhiếp Trì nhếch môi, cô với ánh mắt khó hiểu, “Hoàng chất nữ?”

Nguyên Dao vội vã lắp bắp, “Dù quan hệ huyết thống, chúng vẫn là nhân…”

Nhiếp Trì kéo tay cô , siết nhẹ trong lòng bàn tay, thản nhiên , “So với nhân, ái nhân chẳng hơn ?”

Nguyên Dao: “…”

Cô cố gắng bình tĩnh, khuyên nhủ , “Cái hợp lý , Hoàng thúc, ngươi đang ?”

Nhiếp Trì vẫn thản nhiên đáp, “Có thần ở đây, thế gian luân lý.”

Nguyên Dao vẻ mặt vô của , còn cách nào, đành bất lực , “Nếu ngươi tiếp tục như , trẫm sẽ gọi !”

Ai ngờ, chỉ lười biếng đáp một tiếng, “Bệ hạ cứ gọi .”

Nguyên Dao sửng sốt một chút, do dự hỏi, “… Trẫm thật sự gọi ?”

Hắn cô, vẻ mặt cực kỳ dung túng.

Nguyên Dao lập tức ngẩng cao đầu, hướng về phía cửa mà kêu to, “Tiểu Xuyên Tử… Tiểu Xuyên Tử… Ngươi tới giúp trẫm… Mau tới cứu trẫm!”

Tuy nhiên, dù cô kêu thế nào, xung quanh vẫn một tiếng động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-237-vi-nang-bao-ho-van-dam-giang-son-15.html.]

Cả đám cung nữ dường như biến mất.

Nguyên Dao lo lắng hơn, dám tin Nhiếp Trì, “Ngươi…”

Nhiếp Trì thở dài, “Bệ hạ đừng gọi nữa, chỉ cho giọng của bệ hạ thêm khó chịu mà thôi, khó chịu nhất vẫn là chính bệ hạ…”

“…”

Cả gian phòng lập tức im lặng.

Không qua bao lâu, Nguyên Dao với giọng nức nở cất tiếng, “Ngươi, trẫm sẽ chê mất…”

“Cười chê ?”

Nhiếp Trì thấy , đột nhiên buông cô .

Hắn lên, vẻ mặt đổi, giọng rõ ràng, “Nếu bệ hạ lo lắng về ánh mắt của , thần sẽ g.i.ế.c hết họ. Bệ hạ đồng ý ở bên thần ?”

Nguyên Dao choáng váng, “Cái… cái gì…”

Nhiếp Trì cô một cách sâu sắc, ngoài.

Nguyên Dao đầu óc trống rỗng, còn quan tâm đến những chuyện luân lý đạo lý, cô ngay lập tức từ giường nhảy xuống, chạy theo và ôm lấy eo , giọng run rẩy , “Trẫm… trẫm ở bên ngươi… Ngươi đừng …”

Nhiếp Trì dừng bước.

Hắn im lặng một lúc, nhẹ lẩm bẩm, “Bệ hạ lúc nào cũng , ngoài miệng quan tâm, nhưng thực tế mềm lòng hơn ai hết… Nếu bệ hạ dành sự mềm lòng đó chỉ cho thần, thì chẳng sẽ hơn …”

Nguyên Dao ngây .

dường như chỉ đang lẩm bẩm một , đợi cô trả lời, , nâng mặt cô lên, hôn cô một cách sâu sắc.

……

Trời tối dần.

Trong phòng, thứ im ắng.

Nguyên Dao mơ màng giường, Nhiếp Trì đang chỉnh long bào của cô, đó thắt đai lưng cho cô.

Sau khi xong, vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, trong giọng chứa đầy tiếc nuối, “Bệ hạ còn quá nhỏ, vẫn nghỉ ngơi thêm.”

Nguyên Dao: “…”

Nguyên Dao bỗng nhớ khi cô hỏi về chuyện yêu ai , trả lời như thế nào.

Thì từ lúc ,

Khuôn mặt cô đỏ lên, kìm mà gắt lên, “Cầm thú!”

Lần , Nhiếp Trì xong hai chữ đó chẳng hề tức giận, trái còn chút buồn .

Hắn nhẹ nhàng , “Ừ, là cầm thú.”

Hắn thừa nhận một cách hào phóng, khiến Nguyên Dao cảm thấy ngượng.

ngờ rằng tiếp tục , “Vì bệ hạ lớn nhanh một chút, đừng để cầm thú lâu nữa.”

Nguyên Dao: “…”

Nguyên Dao tức giận nắm tay và c.ắ.n mạnh một cái.

Nhiếp Trì hề động đậy, chỉ vuốt đầu cô, “Bệ hạ đói ? Ta gọi chuẩn bữa tối.”

Nói xong, dậy và ngoài.

Chẳng bao lâu , Tiểu Xuyên Tử bước , thắp đèn trong cung.

Ngay đó, hai cung nữ bưng mâm đồ ăn phong phú lượt bước .

Họ đều cúi đầu, dám ngẩng lên cảnh tượng trong phòng.

Sau khi bày xong đồ ăn, họ tự động lui ngoài, còn đóng cửa cẩn thận.

Nguyên Dao giường, thấy cảnh , cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.

Khi Nhiếp Trì định ôm cô xuống giường, cô đột nhiên và hỏi, “Chàng mua Tiểu Xuyên Tử lúc nào ?”

 

Loading...