Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 231: Vì Nàng Bảo Hộ Vạn Dặm Giang Sơn (9)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 12:18:33
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Dao ngủ sâu.

Khi nàng tỉnh dậy, trời tối hẳn.

Trong Ngự Thư Phòng đèn, thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối.

Nàng chớp chớp mắt, chờ một lúc cho đầu óc tỉnh táo , từ từ dậy khỏi ghế.

Vừa mới dậy, một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía : “Bệ hạ tỉnh ?”

Nguyên Dao giật , đầu thì thấy bóng dáng mờ ảo của Nhiếp Trì phía bàn.

Nàng ngạc nhiên thốt lên: “Hoàng thúc, ngươi vẫn về?”

Nhiếp Trì khẽ hừ một tiếng, giọng điệu bình thản : “Bệ hạ gì, thần dám ?”

Nguyên Dao , cảm thấy chút áy náy, vội : “Ngươi thể gọi trẫm dậy mà.”

Nhiếp Trì thở dài, vẻ mặt buồn bã : “Bệ hạ ngủ như một con lợn con, thần dám gọi ngài dậy?”

Nguyên Dao: “...”

Nguyên Dao lời miêu tả của Nhiếp Trì, ngược nàng cảm thấy bất ngờ.

Không ngờ ngủ say đến mức như ? Không những quên mất thời gian, mà còn chuyện gì xảy xung quanh.

Nàng khẽ ho nhẹ một tiếng, giọng điệu chút xin : “Là trẫm sai, bữa tối để hoàng thúc ở trong cung ăn , trẫm bồi tội.”

Nhiếp Trì nhẹ: “Một bữa ăn mà bệ hạ đuổi thần ?”

Nguyên Dao chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Vậy hoàng thúc như thế nào?”

Nhiếp Trì im lặng một chút, trả lời ngay. Thay đó, dậy, mở cửa Ngự Thư Phòng và lệnh cho Tiểu Xuyên Tử ở ngoài thắp đèn.

Tiểu Xuyên Tử lập tức , nhanh chóng thắp sáng tất cả các ngọn nến trong phòng.

Nguyên Dao hành động tự nhiên của Nhiếp Trì, thấy gần cửa với dáng vẻ chắp tay lưng, cảm thấy gì đó kỳ lạ.

nàng còn kịp suy nghĩ kỹ, Tiểu Xuyên Tử thắp đèn xong, khom : “Bệ hạ, bữa tối xong. Ngài ăn trong Ngự Thư Phòng về tẩm điện ăn?”

Nguyên Dao càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Khi còn là công chúa, Tiểu Xuyên Tử luôn phụng dưỡng nàng. Coi như là gần gũi nhất và tin tưởng nhất.

Khi nàng lên ngôi hoàng đế, lập tức đề bạt Tiểu Xuyên Tử tổng quản nội vụ.

Tuy nhiên, Tiểu Xuyên Tử quen với vai trò mới, nhiều việc xử lý thế nào, thường là Nguyên Dao gì thì theo.

Hôm nay, chủ động chuẩn thứ cho nàng, đúng là một sự đổi đáng ngạc nhiên.

Nguyên Dao cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Nàng dậy khỏi ghế, tới vỗ vỗ vai Tiểu Xuyên Tử và khen ngợi: “Không tồi, tiến bộ.”

Tiểu Xuyên Tử nàng, vẻ mặt ngơ ngác.

Nguyên Dao thu tay , sang Nhiếp Trì, tiếp tục đề nghị: “Đã muộn thế , hoàng thúc ở trong cung ăn tối ?”

Nhiếp Trì nhẹ, “Bệ hạ , thần tự nhiên dám trái lời.”

Nguyên Dao thấy còn châm chọc nữa, thở phào nhẹ nhõm, bảo Tiểu Xuyên Tử tiếp tục an bài.

Như lời Tiểu Xuyên Tử , thứ chuẩn xong xuôi.

Không lâu , các cung nữ mang thức ăn .

Tiểu Xuyên Tử còn mang tới một chiếc bàn tròn nhỏ và hai chiếc ghế.

Nguyên Dao nhanh chóng kéo Nhiếp Trì xuống bên bàn.

Sau khi xuống, nàng từ chối cung nữ chia thức ăn cho , tự tay cầm đũa và ân cần gắp đồ ăn cho Nhiếp Trì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-231-vi-nang-bao-ho-van-dam-giang-son-9.html.]

“Đây là ngỗng nướng đặc biệt ngon, hoàng thúc mau thử !”

“Và món bánh phỉ thúy , hề ngọt, thích!”

Nhiếp Trì Nguyên Dao ríu rít chuyện bên tai, những món ăn đĩa dần dần chất đầy. Hắn chỉ mỉm gì.

Mãi cho đến khi Nguyên Dao gắp đầy đồ ăn cho , mới nhẹ nhàng đẩy chiếc đĩa nhỏ về phía nàng, : “Bệ hạ ăn , thần thể ăn hết nhiều như .”

Nguyên Dao cảm thấy tiếc, nhưng cũng ép buộc , liền : “Vậy ngươi tự chọn món ăn mà ăn, đừng khách khí!”

Nói xong, nàng để ý đến nữa, mà chăm chú ăn.

Nhiếp Trì cầm đũa lên, nhưng vội gắp đồ ăn ngay. Ánh mắt lướt qua các món ăn tinh xảo, dừng đôi mắt nàng, nơi đôi lông mi dài rủ xuống, và cuối cùng dừng đôi môi đỏ của nàng, vẫn còn một chút ánh sáng mờ ảo.

Nguyên Dao ăn đến mức cảm thấy thoải mái, nhưng Nhiếp Trì chỉ ăn vài miếng buông đũa xuống.

Nguyên Dao lau miệng bằng khăn ăn, ngạc nhiên hỏi: “Hoàng thúc ăn ít , món ăn hợp khẩu vị của ngươi ?”

Nhiếp Trì cầm lên một ly xanh, uống một ngụm mới trả lời nhẹ nhàng: “Thần đói.”

Nguyên Dao tin, liền : “Hoàng thúc buổi chiều nhiều việc vất vả như , đói bụng ?”

Nói xong, nàng lệnh cho Tiểu Xuyên Tử: “Đi Ngự Thiện Phòng thêm vài món đem đến đây.”

Tiểu Xuyên Tử còn kịp động, thì Nhiếp Trì thở dài nhẹ một tiếng.

Hắn bất đắc dĩ Nguyên Dao, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Thần thật sự đói, bệ hạ cần lo lắng.”

Nguyên Dao , cũng kiên trì nữa, chỉ lẩm bẩm : “Vậy , hoàng thúc nếu đói thì về vương phủ ăn một chút.”

Nhiếp Trì và lắc đầu.

Hắn những lá nổi mặt ly , chuyển đề tài: “Bệ hạ, tồi.”

Nguyên Dao ngạc nhiên, theo bản năng : “Hoàng thúc thích thì mang một ít lá về !”

“...”

Nhiếp Trì nàng với ánh mắt đầy ý , nhưng gì.

Nguyên Dao lúc mới nhận lẽ quá quan tâm.

Không còn cách nào khác, dù nàng trao ngôi vị hoàng đế cho , nhưng lúc nàng vẫn là hoàng đế, và việc đều giúp nàng. Thực sự nàng cảm thấy chút áy náy.

vẻ như Nhiếp Trì yêu cầu gì đặc biệt, nàng thưởng gì cho .

Nguyên Dao nghĩ một lúc, bỗng nhiên nảy một ý tưởng.

Nàng cầm ly lên, uống một ngụm một cách tượng trưng, vô tình hỏi: “Hoàng thúc năm nay bao nhiêu tuổi ?”

Nhiếp Trì nàng, trả lời: “Thần hai mươi ba.”

Nguyên Dao , sờ cằm, vẻ mặt trầm ngâm: “Hoàng thúc cũng tuổi .”

Nhiếp Trì bất ngờ, đặt chén xuống bàn, nhướng mày hỏi: “Bệ hạ là thấy thần già ?”

Nguyên Dao lắc đầu: “Trẫm thấy hoàng thúc già chứ? Chỉ là thấy hoàng thúc lớn tuổi thôi.”

"Ồ?" Nhiếp Trì khẽ , “Vậy bệ hạ ý gì đây?”

Nguyên Dao ho nhẹ, chính thức chuyển sang chủ đề chính: “Hoàng thúc cũng nên cưới vương phi . Nếu hoàng thúc yêu, thể với trẫm, trẫm thể giúp ngươi mai.”

Nguyên Dao xong, khí trong phòng lập tức trở nên yên lặng.

Nguyên Dao quanh một vòng, cảm thấy chút kỳ lạ, rụt vai , thì thầm: “Sao tự dưng lạnh thế ?”

Nhiếp Trì nàng với nụ nhẹ môi, nhưng ánh mắt lạnh lùng: “Có lẽ là bệ hạ chuyện trái với lương tâm, nên mới cảm thấy lạnh.”

Nguyên Dao lập tức phản bác: “Trẫm chuyện trái với lương tâm! Trẫm vẫn luôn quang minh chính đại!”

 

Loading...