Xuyên Nhanh: Ký Chủ Luôn Bị Bức Hôn - Chương 224: Vì Nàng Bảo Hộ Vạn Dặm Giang Sơn (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 12:18:26
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ nghĩ đến chuyện vì thành nhiệm vụ mà bản còn hoàng cung một thời gian nữa, Nguyên Dao rơi nước mắt.

nàng còn kịp chuẩn tinh thần cho cuộc chiến tâm lý sắp tới thì phía , đàn ông tao nhã đang đó mất kiên nhẫn.

Hắn thiếu nữ đang ngây long ỷ, lười nhác phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay. Đôi mắt phượng đầy cuốn hút ẩn chứa ý , nhẹ giọng mở lời:

“Bệ hạ hôm qua còn căn dặn thần cần thượng triều, hôm nay vội vàng triệu kiến, chẳng lẽ chuyện gì quan trọng?”

Nguyên Dao: “...”

Nàng chớp mắt một cái, như mới tỉnh hồn .

Sau đó nàng thẳng lưng, ánh mắt quét qua bộ trang phục nhàn nhã , nghi ngờ hỏi:

“Hoàng thúc ăn mặc như , chẳng định ?”

Nhiếp Trì nhếch môi , giọng thản nhiên:

“Hôm nay trời , thần định ngoại thành câu cá, ngờ giữa đường của bệ hạ cản . Thật đáng tiếc.”

Hắn dứt lời, Nguyên Dao còn kịp phản ứng thì thừa tướng trừng mắt quát lớn:

“Nhiếp Trì! Ngươi ăn kiểu gì với bệ hạ đấy? Chuyện thượng triều quan trọng hơn câu cá quan trọng hơn hả?”

Nhiếp Trì liếc mắt ông , nụ vẫn đổi:

“Chẳng lẽ đây là đầu tiên Thừa tướng đại nhân tiếp xúc với bổn vương? Với bổn vương mà , chuyện triều đình thể so với niềm vui câu cá ?”

Thừa tướng: “...”

Nguyên Dao thái độ thản nhiên của Nhiếp Trì, nhất thời đoán thật sự chỉ là một vương gia nhàn tản chẳng lo chuyện đời, là vì tức giận chuyện thánh chỉ hôm qua nên mới cố tình bày thái độ .

Dù là nguyên nhân nào, thì tình hình sắp tới... cũng còn quyền lựa chọn nữa .

Nguyên Dao ho nhẹ một tiếng, giọng chút áy náy:

“Là trẫm đúng, hoàng thúc mất hứng. trẫm quốc sư hôm nay việc quan trọng cần bẩm báo, hy vọng hoàng thúc cũng cùng và góp chút ý kiến.”

Nhiếp Trì sững , như chút bất ngờ:

“Ồ? Đến cả chuyện Quốc sư đại nhân cũng giải quyết , cần thần – một kẻ chẳng tài cán gì – góp ý kiến ?”

Nguyên Dao sang Quốc sư.

Lúc quốc sư đang híp mắt, đ.á.n.h giá nàng.

Nghe Nhiếp Trì hỏi, đổi sắc mặt, trả lời điềm tĩnh:

“Vương gia đùa . Việc thật sự cần đến sự hỗ trợ của Vương gia mới giải quyết .”

Nguyên Dao kinh ngạc vì sự phối hợp bất ngờ của Quốc sư, vội hỏi:

“Chuyện gì ?”

Quốc sư cúi thi lễ, chậm rãi :

“Là về vụ án tham nhũng ở Hoài Nam. Thần nghĩ, Vương gia xuất từ Hoài Nam, chắc hẳn hiểu rõ nơi đó hơn ai hết. Nếu để Vương gia điều tra, chỉ giúp thúc đẩy tiến độ mà còn thể nhanh chóng kết thúc vụ án . Cũng coi như là vì tiên đế, và vì bệ hạ mà san sẻ gánh nặng. Bệ hạ thấy thế nào?”

Nguyên Dao trầm ngâm một lát, sang Nhiếp Trì – vẫn đang im lặng gì:

“Hoàng thúc thấy ?”

Nhiếp Trì thu quạt , vẻ mặt bình tĩnh:

“Nếu bệ hạ thần , thần liền .”

Nguyên Dao chớp mắt:

“Trẫm bảo hoàng thúc gì, hoàng thúc cũng đều đồng ý ?”

Nhiếp Trì nhếch môi, ý chạm tới đáy mắt:

“Bệ hạ lệnh, thần tự nhiên tuân theo.”

Nguyên Dao một lúc, mới dời mắt , như thấy vẻ lạnh lẽo thoáng qua trong mắt .

Nàng giả vờ như đang suy nghĩ gì đó, bất ngờ với Quốc sư:

“Trẫm cảm thấy lắm. Hoàng thúc vốn sống thanh nhàn, giờ giao cho một vụ án lớn như thế, e là kịp gì thì nghi ngờ bỏ trốn. Trẫm thấy giao cho Đại Lý Tự Khanh , vốn dĩ cũng là chức trách của .”

Quốc sư sững , theo bản năng liếc mắt Nhiếp Trì ở bên cạnh.

Chỉ thấy sắc mặt cũng trầm xuống, rõ ràng là ngờ Nguyên Dao sẽ phản ứng như .

Quốc sư im lặng vài giây, đó vẫn cố gắng khuyên tiếp:

mà, Đại Lý Tự Khanh quen thuộc Hoài Nam, e rằng...”

Nguyên Dao nhíu mày, giọng cũng lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-224-vi-nang-bao-ho-van-dam-giang-son-2.html.]

“Vậy thì là việc gì! Được , trẫm mệt , nếu còn việc gì khác thì bãi triều !”

Nói xong, nàng cũng chẳng thèm đợi quốc sư phản ứng, liền bật dậy từ long ỷ, định rút lui thật nhanh.

Bên các đại thần vội vàng hành lễ:

“Thần xin cáo lui!”

Nguyên Dao phẩy tay, nhanh chóng dẫn theo thái giám rời khỏi điện.

Quốc sư mặt mày khó coi, nhưng vẫn cố nén tức giận.

Hắn và thừa tướng trao đổi ánh mắt, đó mới lặng lẽ rời khỏi chính điện.

Chỉ Nhiếp Trì vẫn nguyên tại chỗ. Mãi đến khi bóng dáng nhỏ nhắn biến mất khỏi tầm mắt, mới xoay rời .

Chẳng ngờ, bước khỏi cửa điện, một thái giám vội vã chạy đến bẩm báo:

“Vương gia, bệ hạ mời ngài đến Ngự Thư Phòng.”

Nhiếp Trì dừng , khẽ gật đầu, bước về phía Ngự Thư Phòng.

Nguyên Dao đến , xuống ghế án thư, kiên nhẫn chờ Nhiếp Trì đến.

Thân thể của nguyên chủ từng ảnh hưởng nhiều bởi tiên đế và quốc sư, nên tận sâu trong lòng phần e sợ Nhiếp Trì. Trước đây, gần như nàng chẳng mấy khi qua với , chỉ đôi lúc gặp mặt trong các yến tiệc trong cung.

, Nguyên Dao thực cũng hiểu rõ lắm.

Dựa tình hình buổi sáng mà , dù vẻ ngoài luôn nở nụ ôn hòa, trông như dễ gần, nhưng thực chất dè chừng nàng.

dè chừng một chút cũng , chỉ cần ảnh hưởng đến nhiệm vụ của nàng là .

Chỉ là nàng ngờ, còn đợi Nhiếp Trì, thì Quốc sư đầu tiên bước Ngự Thư Phòng.

Sau khi , chỉ hành lễ lấy lệ với nàng, lập tức nghiêm giọng trách móc:

“Bệ hạ hôm nay năng và hành động như chút nào.”

Nguyên Dao chớp chớp mắt, tỏ vô tội:

“Quốc sư thấy ?”

Quốc sư cau mày:

“Bệ hạ vất vả lắm mới đuổi Hoài Vương khỏi triều đình, triệu về? Như chẳng là 'dã tràng xe cát biển Đông', công toi ?”

"À…" Nguyên Dao chống cằm suy nghĩ, vẻ bừng tỉnh, mỉm vô tư:

“Quốc sư sai . Trẫm chỉ là chợt nghĩ hoàng thúc là nhân duy nhất còn đời, quá xa cách cũng , nên mới gọi về thôi, chứ ý gì khác cả.”

Sắc mặt quốc sư giật giật, rõ ràng ngờ nàng lý do kiểu .

thật cũng phù hợp với phong cách của vị tiểu hoàng đế còn non nớt, hiểu rõ hiểm ác nhân gian .

Tuy , vẫn nhịn nhắc nhở:

“Bệ hạ, Hoài Vương và ngài thật quan hệ huyết thống .”

Nguyên Dao gật đầu:

, nhưng danh nghĩa thì vẫn là hoàng thúc mà! Hơn nữa…”

Nàng dừng một chút, nghi hoặc hỏi tiếp:

“Trẫm chỉ gặp hoàng thúc một chút, cũng định giao cho chuyện gì quan trọng cả. Ngược , quốc sư ngài là đề nghị tra án. Ngài sợ nhân cơ hội lấy quyền lực ?”

Quốc sư khựng , mắt khẽ nheo, kỹ Nguyên Dao.

Nguyên Dao vẫn giữ nét mặt trong trẻo, ánh mắt vô cùng ngây thơ, trông là do tò mò mà hỏi, chẳng chút toan tính nào.

Quốc sư đành gác nghi ngờ trong lòng, cúi đáp:

“Thần chỉ là thuận theo ý bệ hạ, cho Hoài Vương một bậc thang để bước xuống thôi, chứ định thật sự giao trọng trách cho . Bệ hạ đừng lo.”

Nguyên Dao gật gù, vẻ mặt như hiểu vấn đề:

“Không hổ là quốc sư, đúng là hiểu trẫm!”

Quốc sư miễn cưỡng nở nụ .

lúc đó, Tiểu Xuyên Tử bẩm:

“Bệ hạ, Vương gia tới ạ.”

Trên mặt Nguyên Dao lập tức rạng rỡ:

“Mau mời hoàng thúc !”

Tiểu Xuyên Tử lập tức theo.

 

Loading...