Từ Tu Bạch lúc mới thả cô , xoa nhẹ đầu cô, :
“Sau đừng với nữa.”
Nguyên Dao , thể giải thích:
“Em chỉ là lịch sự cảm ơn thôi mà.”
Từ Tu Bạch với giọng điềm tĩnh:
“Em thể cảm ơn mà cần .”
Nguyên Dao: “...”
Cô ngơ yêu cầu vô lý của , chuyển sang đề tài khác:
“Anh tan ca đến đây, còn ăn tối ?”
Từ Tu Bạch liếc cô một cái, ánh mắt như thể rõ điều gì mà cần thêm.
Nguyên Dao cảm thấy hổ, khụ khụ một cái đề nghị:
“Hay là chúng siêu thị? Nhà em hình như gì để ăn.”
Từ Tu Bạch dừng một chút, nắm tay cô cửa:
“Được.”
Gần khu chung cư của cô một siêu thị lớn.
Cô thường siêu thị mua đồ ăn, chỉ khi cần đồ dùng hàng ngày mới ghé qua.
Vì , khi đến siêu thị, cô cảm thấy khá lạ lẫm với khu rau củ quả, thậm chí ít cô nhầm hướng, cứ vô thức bước về khu đồ ăn vặt.
Từ Tu Bạch đẩy xe, giữ chặt cô, bất đắc dĩ :
“Đi theo , đừng chạy loạn nữa.”
Nguyên Dao im lặng rút bước chân định khám phá, ngoan ngoãn theo .
Cô Từ Tu Bạch chọn rau củ thành thạo, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, tò mò hỏi:
“Trước đây viện trưởng Thân bảo một thực đơn, còn giữ ?”
Từ Tu Bạch ừ một tiếng.
Nguyên Dao thấy ý định thêm, liền hỏi tiếp:
“Vậy khi nào đưa cho em?”
Anh bỏ một hộp trứng xe đẩy, thản nhiên trả lời:
“Đưa cho em, em sẽ dùng ?”
Nguyên Dao chớp mắt:
“Sao em dùng?”
Từ Tu Bạch liếc mắt, dẫn cô tới khu thịt, hỏi:
“Biết thịt heo thăn là loại nào ?”
Nguyên Dao: “...”
Cô quầy thịt, đống thịt heo đủ các kích cỡ và hình dạng mà phân biệt loại nào.
Cuối cùng, cô chỉ thể nghiêng về phía tủ, nhãn từng miếng thịt, cẩn thận tìm kiếm.
Từ Tu Bạch thấy , cũng ngạc nhiên.
Anh kéo cô , chọn một miếng thịt heo thăn thật chính xác từ giữa tủ và giơ lên mặt cô, bỏ xe đẩy.
Nguyên Dao: “...”
Cô vẫn bỏ cuộc, :
“Em cũng thể học mà.”
Từ Tu Bạch chỉ đáp bằng giọng bình thản:
“Không cần, em chỉ cần ăn là .”
Nguyên Dao đành từ bỏ.
Mua xong đồ ăn, cô định vòng qua khu đồ ăn vặt, nhưng Từ Tu Bạch đống đồ ăn vặt sặc sỡ mà gì, chỉ kéo cô về quầy thu ngân.
Chờ đến khi thanh toán xong, xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi:
“Khi nào em khỏe , em ăn gì cũng .”
Nguyên Dao , nhận thấy trong mắt chút lo lắng, khỏi ngẩn .
Cuối cùng, cô kiên quyết đòi mua đồ ăn vặt nữa.
Về đến nhà, Nguyên Dao thấy Từ Tu Bạch lấy một đôi dép lê nam từ trong túi mua hàng, đó tự nhiên . Cô hiểu cảm thấy ngại ngùng.
Cứ như thế, từ đôi dép , cô bắt đầu cảm nhận rõ ràng rằng sẽ để ngày càng nhiều dấu vết trong cuộc sống của cô.
Cuộc sống của cô sẽ dần dần trở thành cuộc sống của cả hai .
Nguyên Dao trong lòng mong đợi lo lắng.
Sau khi Từ Tu Bạch bếp, cô do dự một chút sang hỏi Hoa Hoa:
“Chắc là Tinh Quân , thể yêu đương với mục tiêu nhiệm vụ, đúng ?”
Hoa Hoa câu hỏi của cô, trong lòng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-ky-chu-luon-bi-buc-hon/chuong-213-viet-thu-tinh-gui-anh-16.html.]
Ừm, thật .
Bây giờ cô từ chỗ thuyết phục chuyển sang chủ động yêu cầu, đây là một tiến bộ lớn.
Mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng Hoa Hoa nhịn vẫn trêu cô một câu:
“Cô những hành động mật với như , giờ mà bảo thì còn kịp ?”
Nguyên Dao: “...”
Cô hổ đỏ mặt:
“Ta với gì , chỉ là hôn thôi mà.”
Hoa Hoa nghi ngờ hỏi :
“Chỉ là hôn thôi ?”
Nguyên Dao: “Còn... còn hai .”
Hoa Hoa thở dài:
“Tin , nếu cô với là cô đổi quyết định, chắc chắn chỉ mấy hôn đơn giản .”
Nguyên Dao khụ khụ một cái, ngượng ngùng hỏi:
“Vậy... tiếp tục ?”
Hoa Hoa chỉ đáp một tiếng "Ừm, hừ".
Nguyên Dao lúc mới yên tâm.
Khi Từ Tu Bạch đang nấu bữa tối, Nguyên Dao nghĩ đến việc tặng quà cho những theo dõi Weibo của .
Cô thảm, lấy tranh vẽ , nghĩ hôm nay sẽ vẽ cái gì.
Từ khi vẽ nhân vật Từ Tu Bạch đầu, Nguyên Dao cố gắng vẽ những nhân vật trong cuộc sống của nữa.
hôm nay…
Cô Từ Tu Bạch trong bếp, nghĩ gì, cầm bút lên và bắt đầu vẽ.
Khoảng 15 phút , Nguyên Dao đăng bức vẽ lên Weibo, còn Từ Tu Bạch nấu xong bữa tối.
Nguyên Dao vội vàng dậy, chạy đến phòng ăn.
Dù cô ăn , nhưng mùi thơm từ món ăn do Từ Tu Bạch nấu thật sự cô thể cưỡng .
Ban đầu, cô chỉ định ăn, nhưng đó kiềm chế , cầm đũa lên, gắp một ít ăn cùng .
Thực cô vẫn cảm thấy thể ăn thêm một chút nữa, nhưng Từ Tu Bạch nghiêm khắc ngăn cản cô.
Anh nhíu mày, đồng ý:
“Thân thể em mới khỏe , nên ăn quá nhiều.”
Nguyên Dao xoa bụng, với vẻ tiếc nuối, đành đặt đũa xuống, ánh mắt ăn.
Từ Tu Bạch thấy , tiếp tục ăn thêm một chút, cuối cùng cũng buông đũa xuống.
Nguyên Dao ngạc nhiên:
“Sao ăn nữa?”
Từ Tu Bạch lau miệng bằng khăn giấy, liếc cô đáp:
“Anh ăn cái khác.”
Nguyên Dao càng tò mò:
“Anh ăn gì?”
Trước khi kịp trả lời, cô bắt chước giọng điệu của , :
“Kén chọn là , nếu xong món , thì ăn hết.”
Từ Tu Bạch cô với ánh mắt thâm thúy, trả lời bằng giọng đầy ẩn ý:
“Em nghĩ kén ăn vì lý do gì?”
Nguyên Dao: “?”
Cô bối rối, định hỏi thêm nhưng bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Cô liền bỏ qua câu hỏi, nhận điện thoại ngay:
“Alo?”
Giọng Ôn Đồng bên lập tức vang lên, đầy phấn khích:
“Sao vẽ Từ Tu Bạch ?”
Nguyên Dao: “...”
Lại quên mất Ôn Đồng cũng theo dõi Weibo của cô.
Chưa kịp trả lời, Ôn Đồng bắt đầu trách móc:
“Lần là cẩn thận, giờ vẽ , Dao Dao, đừng với là thật sự quên tình cũ nhé?”
Nguyên Dao càng càng đỏ mặt.
Đặc biệt là, cô nhận Từ Tu Bạch đối diện cũng thấy những lời .
Anh cô với ánh mắt rõ ý nghĩa, khiến cô cảm thấy bối rối hơn.